Thanh Gia

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

“Những ngày sau khi thành thân, sự ấm áp hiếm hoi ấy là lòng tham và sự ích kỷ của ta. Nay thời cơ đã đến, ta sẽ không để nàng bị ràng buộc trong hậu viện.”

Chàng nhẹ nhàng ôm ta, đặt một chiếc hổ phù lạnh giá vào tay ta.

“Đây chính là mục đích mà ta cầu hôn nàng, ta muốn nàng thống lĩnh Bình Dương quân, lại vào biên cương, chinh chiến Bắc Cương, trở thành nữ tướng quân lưu danh sử sách của Sở quốc.”

***

Ta cầm chiếc hổ phù, cùng Tiêu Cảnh Sách vào cung yết kiến Hoàng thượng.

Hắn uy nghi ngồi trên cao, ánh mắt lạnh lùng quan sát ta, hồi lâu mới cười nhạt:

“Tiêu Cảnh Sách, nếu trẫm không nhìn lầm, vị tân tướng quân của Bình Dương quân mà ngươi nói tới, hình như chính là phu nhân mới cưới của ngươi.”

Tiêu Cảnh Sách điềm đạm đáp:

“Phải.”

Hoàng thượng đập bàn, giận dữ quát:

“Có phải ngươi đã mất trí rồi không? Mẫu thân ngươi là một nữ kiệt hiếm có hàng trăm năm, ngươi còn mong tùy tiện tìm một người có thể sánh được với nàng sao?”

“Liệu có thể sánh được hay không, xin bệ hạ tự mình chứng kiến.”

Tiêu Cảnh Sách dẫn ta đến diễn võ trường.

Sau khi ta lần lượt biểu diễn cưỡi ngựa bắn cung, kiếm thuật và đao pháp, cuối cùng ánh mắt của Hoàng thượng cũng thay đổi.

Nhưng ánh mắt ấy không phải là niềm vui, mà giống như cảm giác của một kẻ tự cho mình cao quý, khi thấy một kẻ dưới quyền nổi lên bất ngờ, sinh ra lòng e ngại và chán ghét.

“Dù võ nghệ có cao cường, cũng không có nghĩa là nàng ta có tài làm tướng, có thể dẫn quân chinh chiến.”

Tiêu Cảnh Sách vén vạt áo, quỳ thẳng xuống:

“Thần nguyện tiến cử thê tử của thần thử sức. Nếu lần này không thể đẩy lui quân Bắc Khương ra khỏi bờ cõi Sở quốc trong ba tháng, thần nguyện giao trả hổ phù, để Bình Dương quân hoàn toàn do người bệ hạ chỉ định thống lĩnh.”

“Thần cũng cam nguyện chịu tội chịu phạt.”

Sau một lát im lặng, Hoàng thượng lạnh nhạt nói:

“Trẫm phê chuẩn. Chỉ sợ nàng thân là nữ nhi, tầm nhìn hạn hẹp, không thể chu toàn, trẫm sẽ hạ chỉ cử thêm một vị phó tướng theo quân.”

Phó tướng đi theo quân lần này chính là Vệ Vân Lãng.

Rõ ràng hắn không tin ta có thể đảm đương vị trí này, bằng không trên gương mặt kia sẽ không tỏ rõ sự hăm dọa khó che giấu.

Trước ngày xuất kinh, hắn còn đặc biệt đến gặp, cười mỉa mai nói:

“Diêu Thanh Gia, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng dẫn binh chinh chiến là việc chỉ cần vài phần sức mạnh là đủ sao?”

“Bình Dương Vương cũng thật ngu ngốc, lại muốn một nữ nhân như ngươi thống lĩnh đại quân, thà rằng giao hổ phù cho ta còn hơn…”

Ta không thèm nghe hắn nói nhảm, mà bất ngờ tiến lên hai bước, rút thanh kiếm bên hông hắn và kề vào cổ.

“Từ lâu ta đã muốn cho ngươi một nhát rồi, ngươi nhỏ mọn, nham hiểm như vậy, mà cũng dám coi thường nữ nhân sao?”

Mặt hắn lập tức biến sắc, giọng giận dữ:

“Diêu Thanh Gia! Rõ ràng trước kia ngươi từng si mê ta!”

“Ta đã mù một thời gian, sau này chữa lành rồi, không được sao?”

Ta vung kiếm chém đứt một lọn tóc của hắn, rồi tra kiếm gọn gàng lại vào vỏ:

“Còn nữa, nhớ gọi ta là Diêu tướng quân, Vệ phó tướng.”

Trước khi xuất quân, trong cung lại có thêm một đạo thánh chỉ, lệnh cho nhà họ Diêu trả tự do cho tiểu nương của ta.

Huyền Vũ đã đặc biệt đến đón bà về phủ Bình Dương Vương.

Bà đỏ mắt, lo lắng nhìn ta:

“Thanh Gia, đao kiếm vô tình…”

“Phú quý tìm trong hiểm nguy.”

Ta nắm lấy bàn tay lạnh giá của bà, an ủi:

“Mẫu thân không cần lo lắng, chuyến đi này chắc chắn con sẽ lập công danh, mang về một đạo thánh chỉ phong tặng cho người.”

Ngày hôm sau khi xuất phát, Tiêu Cảnh Sách hiếm hoi thay một thân kỵ trang, khoác thêm áo choàng.

Chàng nắm dây cương, gọn gàng leo lên ngựa, rồi ngẩng đầu nhìn ta mỉm cười:

“Bấy nhiêu năm không cưỡi ngựa, may thay vẫn chưa mất tay nghề.”

Ngày đó, kinh thành đổ tuyết, chàng mặc trang phục gọn gàng, mái tóc đen buộc cao, trông vô cùng anh tuấn và ung dung.

Ta gần như thấy bóng dáng hào hoa tuyệt mỹ của chàng thuở trước trong hình ảnh ấy.

Nếu không vì lòng ngờ vực của quân vương, nếu không vì lần trúng độc khiến chàng bệnh tật triền miên, lẽ ra Tiêu Cảnh Sách phải là người nổi bật nhất trong các tài tử trẻ tuổi của kinh thành hiện nay.

Bên ngoài cổng thành, tuyết rơi ngày càng dày.

Ta mím môi, nhìn Tiêu Cảnh Sách:

“Chàng hãy quay về đi.”

“Về đâu? Tất nhiên ta sẽ cùng phu nhân đi Bắc Cương.”

Tiêu Cảnh Sách chớp mắt, nói tiếp:

“Phủ Bình Dương đã có Huyền Vũ giữ vững, dù ta không thể ra trận giết địch, nhưng nhiều năm qua đã đọc biết bao binh thư, ít ra cũng có thể làm quân sư cho phu nhân.”

“Nhưng biên cương lạnh lẽo, chuyến đi này nguy hiểm, thân thể chàng…”

Chàng cười nhẹ, ngắt lời lo lắng của ta:

“Chỉ cần ngày nào còn có phu nhân bên cạnh thì nàng sẽ bảo vệ ta ngày đó, đúng không?”

***

Giữa mùa đông khắc nghiệt, ta và Tiêu Cảnh Sách thúc ngựa không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đến được Bắc Cương.

Ban đầu, dù có hổ phù trong tay, nhưng Bình Dương quân vẫn không phục ta.

Trước mặt họ, ta dùng tay không đấm vỡ tảng đá nặng đến vài trăm cân, mới tạm thời áp chế được họ.

Trở về phòng, Tiêu Cảnh Sách khẽ nghiêng đầu, cười với ta:

“Hóa ra từ trước đến nay ở kinh thành, Thanh Gia luôn giấu giếm tài năng, quả thật là giữ thể diện cho ta.”

Ta mím môi, bất ngờ nghiêng người, nắm lấy vạt áo Tiêu Cảnh Sách và hôn chàng.

Nụ hôn triền miên làm chàng xúc động không thôi, khóe mắt cũng nhuộm sắc đỏ.

“Phu nhân…”

Chàng nhìn ta với ánh mắt sâu thẳm, đôi mắt trong trẻo như suối lạnh nay bùng lên lửa nóng:

“Phu nhân, đừng trêu chọc ta, ta chịu không nổi.”

Ta nhắm mắt, gác cằm lên hõm vai chàng, khẽ nói:

“Tiêu Cảnh Sách, cảm ơn chàng.”

Trước kia ở nhà họ Diêu, ta từng sống những ngày tháng vô cùng khốn khổ.

Không chỉ Diêu Thanh Uyển, ngay cả đích phu nhân cũng rất giỏi bày mưu đối phó ta.

Bà ta nói rằng nhà họ Diêu luôn cần kiệm, đã vậy ta lại có sức khỏe, nên giao toàn bộ việc chẻ củi trong phủ cho ta làm.

Điều này với ta chỉ là chuyện nhỏ nhặt, vì vậy bà ta phát hiện ra việc này không làm khó được ta, lại tiếp tục tìm cách khác.

Chẳng hạn như giữa mùa đông rét mướt, sai ta nhảy xuống hồ vớt chiếc khăn tay của bà ta làm rơi, hoặc ghim một hàng kim mảnh nhỏ trong áo váy may cho ta, hay lấy sự an nguy của tiểu nương ta ra ép ta thử độc cho kẻ mê phối chế độc dược Diêu Thanh Uyển.

Có vẻ như cuộc sống của nữ nhân trong khuê phòng, sau khi xuất giá lại bị ràng buộc trong hậu viện, tầm nhìn cũng bị mài mòn đến mức không còn gì.

Đó không phải là cuộc sống ta mong muốn, vì vậy khi ở kinh thành, ta luôn cảm thấy không hợp, mỗi khoảnh khắc như bị hàng ngàn chiếc gông cùm trói buộc, bước đi chật vật.

Giờ đây, đến được Bắc Cương, cuối cùng ta cũng cảm nhận được trời rộng đất lớn, không còn gì ràng buộc.

Ba ngày sau, ta dẫn dắt Bình Dương quân giao chiến với quân Bắc Khương ở ngoài nửa vầng nguyệt quan.

Bình Dương quân vốn là một đội kỳ binh do vị tiền nhiệm Bình Dương Vương xây dựng, lại thêm những năm qua trấn giữ biên cương, đã được ta luyện bởi gió tuyết lạnh giá của Bắc Cương, nên mang theo sự sắc bén lạnh lẽo.

Ta cầm một thanh trường đao, tiên phong lao vào trận địa, hạ gục liên tiếp ba tướng Bắc Khương, giành được chiến thắng đầu tiên.

Dù thắng trận, sắc mặt của Vệ Vân Lãng lại rất khó coi.

Ta càng giành được lòng quân, thì sau này hắn càng khó lòng chiếm đoạt Bình Dương quân.

Nghe ta kể chuyện, Tiêu Cảnh Sách nhướn mày:

“Phu nhân không cần lo lắng, hiện thời chiến sự gấp rút, hắn tạm thời không dám giở trò.”

Chàng thông thạo binh thư, sự hiểu biết về binh pháp còn vượt xa ta, vì thế giữa ta và Tiêu Cảnh Sách hình thành một sự ăn ý không lời.

Ta dẫn quân ra trận, chàng bày mưu tính kế.

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page