Thánh Chỉ Ban Hôn

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Giọng điệu ôn hòa, cực kỳ lễ độ.

 

Ta ngẩng đầu nhìn Tạ Đại Lang cao lớn, rồi lại nhìn sang Tần Dao nhỏ nhắn đứng bên cạnh hắn.

 

Hai người thật sự rất xứng đôi.

 

Công công và bà bà du hành xa chưa về, chúng ta không cần dâng trà cho trưởng bối, nhưng phải tiến cung bái kiến Thái hậu.

 

Trên xe ngựa.

 

“Ngươi thế nào rồi?”

 

Ta và Tần Dao đồng thanh hỏi, sau đó không hẹn mà cùng bật cười.

 

“Nguyệt Nhi, ngươi và Nhị Lang, tối qua…”

 

Nghe ra ý chưa nói hết của nàng, ta đỏ mặt, khẽ lắc đầu.

 

Tần Dao nhướng mày, chống cằm, vẻ như đang cân nhắc điều gì:

 

“Các ngươi cũng chưa…”

 

Tân hôn mà không viên phòng, điều đó đồng nghĩa với việc không được lang quân sủng ái.

 

Nếu không được lang quân yêu thương, làm sao có thể đứng vững trong hậu trạch?

 

Ta thì chẳng bận lòng lắm, chỉ cần có cái ăn cái mặc, Tạ Nhị Lang không phải kẻ tàn nhẫn, ngày tháng vẫn qua được.

 

“Rõ ràng đã ôm, đã hôn, nhưng lại không chịu bước thêm bước cuối cùng…”

 

Bên tai vang lên tiếng lẩm bẩm của Tần Dao, ta giật mình trừng lớn mắt.

 

Cái này… cái này là chuyện ta có thể nghe sao?

 

Chúng ta theo chân cung nữ đến bái kiến Thái hậu.

 

Hai huynh đệ nhà họ Tạ thì phải quỳ lạy tạ ơn Thánh nhân.

 

Thái hậu đối đãi với chúng ta rất mực hòa nhã.

 

Ánh mắt người nhìn ta cùng Tần Dao dìu nhau tiến vào thoáng hiện vẻ hoài niệm, rồi bắt đầu kể chuyện về bà bà của ta.

 

Hóa ra, Thái hậu cùng bà bà từng là khuê trung hảo hữu, tình thâm nghĩa trọng.

 

Chỉ là sau này mỗi người xuất giá, ít có cơ hội gặp lại.

 

Chúng ta nhận lấy phần thưởng Thái hậu ban cho, hành lễ rồi lui ra.

 

Ra khỏi cung, Đại Lang cho người truyền lời, rằng hắn cùng Nhị Lang đang theo hầu Thánh giá, dặn chúng ta về phủ trước.

 

Vừa bước xuống xe ngựa, từ phía sau liền vang lên một tiếng gọi:

 

“Xin hai vị nương tử dừng bước.”

 

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đột ngột dừng lại, bước xuống là một bà ma ma mặc sang trọng.

 

Nghe bà ta tự giới thiệu:

 

“Lão nô là nhũ mẫu thân cận bên người của Tống lão phu nhân. Hai vị nương tử mới làm dâu, trong phủ lại không có trưởng bối chỉ dạy, lão nô hôm nay thất lễ, mạo muội thay lão phu nhân thỉnh hai vị qua phủ bái kiến tổ mẫu, tránh thất lễ.”

 

Tống gia?

 

Tổ mẫu?

 

Ngữ khí bà ta nghe có vẻ khiêm nhường, nhưng thái độ thì lại vô cùng cao ngạo.

 

Ta và Tần Dao liếc nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ, e rằng người này đến không có ý tốt.

 

Chỉ mới vào cửa, đã gặp phải người muốn bắt nạt dâu mới.

 

Tần Dao nhếch môi, cười lạnh:

 

“Đây là phụ nhân điên từ đâu đến, dám đứng trước cổng Tạ phủ ăn nói bừa bãi?”

 

“Chúng ta dù là tân nương tử, cũng rõ trong phủ ngoài công công ra, thì không còn trưởng bối nào khác!”

 

Chắc thường ngày ma ma kia đã quen được tâng bốc, nên nghe lời Tần Dao không chút nể nang, thì sắc mặt lập tức cứng đờ:

 

“Nương tử còn trẻ, chưa hiểu chuyện, lại vừa mới qua cửa, e rằng đã bị lời đồn bên ngoài làm lầm lạc. Phải biết rằng, huyết thống thân tình là điều không thể cắt đứt.”

 

“Lão phu nhân vẫn luôn nhớ mong Tam gia cùng hai vị công tử. Nay hai vị công tử đã thành thân, lão phu nhân vui mừng đến nhường nào.”

 

“Lão phu nhân đã chuẩn bị lễ vật từ lâu, chỉ chờ uống chén trà của hai vị nương tử mà thôi.”

 

Nếu chúng ta thật sự không biết lý lẽ, hôm nay bước vào Tống gia, chẳng phải sẽ khiến Tạ gia mất mặt sao?

 

Thân là tân nương tử của Tạ gia, chẳng lẽ lại biến thành trò cười cho thiên hạ sao?

 

Thấy chúng ta không thuận theo ý, ma ma kia vung tay một cái, mấy tên gia nhân to lớn từ trên xe ngựa nhảy xuống.

 

“Hai vị nương tử, mời đi thôi.”

 

Hiển nhiên, Tống gia đã chuẩn bị từ trước.

 

Sắc mặt Tần Dao lạnh lẽo, lập tức chắn ta ở phía sau.

 

Hai nha hoàn phía sau nàng lập tức bước lên trước.

 

Từ nhỏ chơi đùa cùng nhau, ta hiểu rõ Tần Dao không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài.

 

Nếu không có khả năng tự bảo vệ mình, làm sao nàng có thể sống dưới tay vị kế mẫu khẩu phật tâm xà kia?

 

Chỉ là, hai nha hoàn còn chưa kịp ra tay, từ phía sau đã truyền đến tiếng bước chân đồng đều, ngay ngắn.

 

Hai huynh đệ Tạ gia đã trở lại.

 

Dẫn đầu là Tạ Nhị Lang, mặt chàng ấy tối sầm, ánh mắt lạnh lùng quét qua ta một lượt.

 

Thấy ta bình an, dường như chàng ấy thở phào nhẹ nhõm.

 

Sau đó, chàng chuyển ánh mắt u ám về phía đám người Tống gia, trên mặt nở một nụ cười quái dị đầy âm hiểm.

 

Trông chàng hệt như ác quỷ từ địa ngục bò ra đòi mạng.

 

Mặt mày ma ma kia tức khắc tái nhợt, lưỡi líu lại:

 

“Lang quân, lang…”

 

“Cút.”

 

Một chữ lạnh lùng, khiến đám gia nhân kia sợ đến vỡ mật, vội vã xoay người bỏ chạy.

 

Chỉ trong chớp mắt, cả người lẫn xe đều biến mất không thấy đâu nữa.

 

Ta ngây người đứng tại chỗ.

 

Tạ Nhị Lang, quả nhiên danh bất hư truyền.

 

Chàng bước tới trước mặt ta, liếc nhìn ta một cái, giọng nói lại bất ngờ dịu dàng thấp nhẹ:

 

“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì?”

 

“Về nhà.”

 

Ta chớp mắt vài cái, một luồng ấm áp lướt qua trong lòng.

 

Phía sau, Tần Dao nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực Tạ Đại Lang, giọng nói ẻo lả đầy làm nũng:

 

“Lang quân, vừa rồi thiếp sợ muốn ch*ết, may mà chàng kịp thời trở lại…”

 

Thân hình cao lớn của Tạ Đại Lang cứng đờ như cây cột gỗ, nhưng vẫn để mặc Tần Dao giở trò trên người mình, cứng nhắc lên tiếng an ủi:

 

“Đừng sợ, bọn chúng không dám làm hại các nàng.”

 

Ta mím môi cười khẽ, nhìn bóng người phía trước đang bước chậm rãi mà đi, liền nhanh chân đuổi theo.

 

5

 

“Đúng là một lão bà ác độc!”

 

Chưa đầy một ngày, Tần Dao đã moi được vài lời từ Tạ Đại Lang.

 

Cộng thêm lời kể từ hai vị nhũ mẫu, chuyện cũ giữa hai nhà Tống – Tạ năm xưa đã được ghép nối gần đủ đầu đuôi.

 

Năm đó, Tống Diên một lòng muốn cưới Tạ Đường.

 

Nhưng Tống lão phu nhân sớm đã chọn sẵn cháu gái bên ngoại mình làm con dâu.

 

Một mối hôn sự tốt đẹp, bên trong lại là sự phản kháng của đứa con út và khởi đầu cho việc hắn dần thoát khỏi sự khống chế của mẫu thân.

 

Làm sao bà ta có thể cam tâm?

 

Tạ Đường hạ sinh Đại Lang, Tống lão phu nhân vẫn không chịu bỏ cuộc, ép Tống Diên cưới cháu gái làm bình thê.

 

Tống Diên cự tuyệt đến cùng.

 

Biến cố xảy ra khi Tạ Đường sinh hạ Nhị Lang, suýt nữa khó sinh mà mẫu tử cùng mất mạng.

 

May thay, lúc đó Thái hậu – khi ấy vẫn còn là hoàng hậu – đã kịp thời phái thái y đến cứu chữa, giữ được tính mạng mẹ con bà.

 

Cũng chính lúc ấy, thái y phát hiện ra thuốc thúc sinh của Tạ Đường đã bị động tay.

 

Từ đó, tình mẫu tử giữa Tống Diên và Tống lão phu nhân hoàn toàn rạn nứt.

 

Sau này, trong một thời gian dài, Tống lão phu nhân dường như đã từ bỏ, không còn can thiệp nữa.

 

Nhưng sự yên bình bề ngoài của hậu trạch Tống gia, thực chất chỉ là cơn giông bão đang âm thầm tích tụ.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page