Thánh Chỉ Ban Hôn

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Tiếng pháo nổ rền vang, ngõ Lê Hoa nhộn nhịp người qua lại, tiếng cười nói rôm rả.

 

Khác với những lời giễu cợt ngấm ngầm của các thế gia đối với Tạ gia, dân chúng lại chất phác, thiện lương.

 

Tạ đại lang là một vị tướng quân bảo vệ giang sơn xã tắc, hôm nay dân chúng tụ họp nơi đây đều chân thành gửi những lời chúc tốt đẹp.

 

“Tạ gia thật là tam hỉ lâm môn! Tiểu tướng quân đại lang thắng trận khải hoàn, lại cùng nhị lang cưới thê trong cùng một ngày. Chúc mừng, chúc mừng!”

 

“Trăm năm hảo hợp nha!”

 

“Thật là đáng mừng, đáng mừng!”

 

Dân chúng giản dị, không bận tâm phân biệt đúng sai.

 

Trong mắt họ, chỉ cần Tạ đại lang vì nước gi*ết gi*ặc, bảo vệ bờ cõi, thì đã xứng đáng nhận được sự kính trọng và ủng hộ.

 

Ta ngồi nghiêm chỉnh trong hoa kiệu, hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng.

 

Cũng may, ta còn có Tần Dao bên cạnh.

 

Đúng vậy, cùng ta xuất giá vào Tạ gia hôm nay chính là Tần Dao, từ nhỏ đã là hảo tỷ muội thân thiết của ta.

 

Sau khi thánh chỉ ban hôn truyền xuống, ta và Tần Dao đã gặp mặt.

 

Là những nữ nhi không được sủng ái trong gia tộc, chúng ta chưa từng dám mơ tưởng về tương lai, vì đó không phải thứ chúng ta có thể kiểm soát.

 

Hôn sự này rơi xuống đầu chúng ta, ngoài chấp nhận ra, thì không còn sự lựa chọn nào khác.

 

Chúng ta đã cùng nhau quyết định, nếu cuộc sống ở Tạ gia quá khốn khó, thì cùng lắm, hai ta sẽ cùng nhau tìm đến cái ch*ết.

 

Bất kể là sống hay ch*ết, chúng ta cũng phải ở bên nhau.

 

Nghĩ đến đây, dù Tạ gia có là long đàm hổ huyệt đi nữa, trong lòng ta cũng không còn chút sợ hãi nào.

 

3

 

Tần Dao lớn hơn ta một tuổi, vì thế nàng được gả cho Tạ đại lang.

 

Còn ta, phải gả cho nhị lang.

 

Nghe đồn, Tạ nhị lang thân mang trọng bệnh, tính tình âm trầm khó lường, lại có sở thích lấy mạng nô bộc để mua vui.

 

Mang theo nỗi sợ hãi và mơ hồ, ta chỉ biết ngồi lặng, cho đến khi tấm khăn trùm đầu bị vén lên.

 

Qua ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn, dung mạo của Tạ nhị lang dần hiện ra trước mắt.

 

Ta gần như sững sờ.

 

Chẳng ai từng nói với ta rằng, Tạ nhị lang lại sở hữu một vẻ ngoài tuấn mỹ đến thế.

 

Chỉ là thân hình có phần mảnh khảnh, sắc mặt trắng nhợt đến mức không khỏe mạnh.

 

Có lẽ vì thấy ta nhìn mình ngây ngẩn, chàng ấy bỗng “chậc” một tiếng.

 

Âm thanh lạnh lẽo, đôi mắt hẹp dài kia chứa đầy vẻ chán ghét thoáng qua.

 

Ta vội cúi đầu, siết chặt lấy lớp lụa đỏ của bộ hỷ phục đang mặc.

 

Ta chưa từng có kinh nghiệm đối mặt với một nam nhân.

 

Khi còn ở nhà, các ca ca cũng không thân thiết với ta.

 

Ta từng thử, muốn giống như tỷ tỷ, nói vài câu khéo léo lấy lòng, nhưng lưỡi ta quá vụng, lời nói ra lại cứng nhắc, khiến người nghe thêm chán ghét.

 

“Ngươi… năm nay bao nhiêu tuổi?”

 

Chàng ấy đột nhiên hỏi.

 

Hôn thư đã có ghi rõ ngày sinh tháng đẻ của ta.

 

Chàng ấy hỏi như vậy, hiển nhiên là đã sớm biết về người sắp gả cho mình.

 

Thánh chỉ ban hôn, vốn chẳng để lại sự lựa chọn nào, và không chỉ riêng ta phải chịu như thế.

 

Ta lắp bắp mở miệng:

 

“Ta… tháng trước ta vừa mới cập kê.”

 

Ánh mắt hoài nghi của chàng rơi trên gương mặt ta, từ trên xuống dưới, rồi lại dừng ở chỗ cũ.

 

Ánh mắt thâm trầm, mang theo áp lực cùng sự dò xét, nhưng cũng không đến mức khiến người ta khó chịu.

 

Dưới ánh mắt lạnh lẽo như xuyên thấu ấy, ta chợt nhớ đến những lời đồn về chàng, sắc mặt liền tái nhợt, thân mình không khỏi co rụt lại.

 

Như thể thấy được điều gì thú vị, chàng bỗng cúi đầu xuống, ngón tay thon dài giữ lấy cằm ta, cẩn thận ngắm nghía.

 

Hành động bất ngờ của chàng khiến ta hoảng sợ đến nỗi không dám cử động, ngay cả hơi thở cũng nén lại.

 

Chàng như khẽ cười một tiếng, nói:

 

“Nàng sợ cái gì? Nàng phải biết rằng, nàng đã gả cho ta, tức là người của ta rồi.”

 

“Biết… biết rồi.”

 

Ta ấp úng đáp, giọng nói run rẩy.

 

Sách có câu: “Kết phát đồng tẩm tịch, hoàng tuyền cộng vi hữu.”

 

Bất kể là nguyện ý hay không, từ hôm nay trở đi, ta và chàng ấy đã là phu thê.

 

Tối qua, ma ma bên cạnh đích mẫu đã dúi vào tay ta hai cuốn sách nhỏ.

 

Tiểu nương cũng thì thầm bên tai ta, nói đủ thứ, hầu hết đều là những chuyện phòng the.

 

Khi ấy ta chỉ lo sợ hãi, nào có nghe lọt được điều gì.

 

Nhưng giờ phút này, những hình ảnh trong cuốn sách ấy lại hiện lên trong đầu ta một cách rõ ràng, thậm chí còn như biến hóa, tựa như hai yêu tinh đang giằng co kịch liệt, quấn quýt không rời, cho đến tận lúc phân thắng bại.

 

Ánh mắt ta dừng lại trên yết hầu của người trước mặt, xung quanh tràn ngập hơi thở mạnh mẽ, xa lạ của nam nhân.

 

Nhịp tim ta đập nhanh dần, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.

 

Tiểu nương từng nói, đêm động phòng là đêm quan trọng nhất của nữ nhân, cần phải chủ động một chút, càng phải dốc lòng dốc sức mà nhập cuộc.

 

Có như vậy, bản thân mới không chịu quá nhiều tổn thương.

 

Ta cắn môi, trong lòng dâng lên một loại dũng khí liều lĩnh, chẳng khác gì thuyền đã lật thì buông mái chèo.

 

Run rẩy vươn tay ra, bàn tay nhẹ nhàng đáp lên cổ áo của chàng.

 

“Nàng muốn làm gì?!”

 

Chàng đột nhiên quát khẽ, bước lùi mạnh về sau một bước, quay đầu đi chỗ khác.

 

“… Thật coi ta là cầm thú sao!”

 

Giọng nói trầm thấp, ta nghe không rõ.

 

Chỉ thấy đôi vành tai của chàng hơi ửng đỏ, ta ngơ ngẩn hỏi:

 

“Gì cơ?”

 

“Ngủ sớm đi!”

 

Chàng chỉ bỏ lại một câu rồi vội vàng rời khỏi, thân ảnh biến mất sau cánh cửa.

 

Ta sững sờ, trong lòng bỗng chốc trống rỗng.

 

Lại chẳng hiểu sao, cũng thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

 

Không lâu sau, một ma ma mặt tròn bưng mâm thức ăn bước vào, tự xưng là nhũ mẫu của Tạ Nhị Lang.

 

“Xin nương tử dùng nhiều một chút, những món này đều do Nhị Lang Quân đích thân dặn dò chuẩn bị cả đấy.”

 

Bà ấy vừa nói vừa nhìn ta một lượt, nở nụ cười hiền từ:

 

“Thật sự là hơi gầy. Sau này phải bồi bổ thêm mới được.”

 

Lúc này, bụng ta đã sớm đói cồn cào, chẳng còn tâm tư giữ lễ.

 

Ta vừa ăn vừa lo lắng về Tần Dao.

 

Không biết bên nàng ấy, giờ thế nào rồi…

 

4

 

Hôm sau, vừa sáng sớm, ta liền gặp được Tần Dao và Tạ Đại Lang.

 

Nghe đồn, Tạ Đại Lang có dung mạo đáng sợ, chỉ cần nhắc đến danh hào thôi cũng đủ khiến trẻ nhỏ bật khóc, đúng là sát thần trong lời đồn.

 

Nhưng thực tế, Tạ Đại Lang quả thật cao lớn hơn người thường, dáng vóc như tùng, mặt mày đoan chính, chỉ là vẻ lạnh lùng nghiêm nghị khiến người ta không dám đến gần.

 

Ta cùng Tần Dao bốn mắt nhìn nhau, trao cho đối phương ánh mắt trấn an.

 

“Đại ca, đại tẩu.”

 

Tạ Nhị Lang bên cạnh cất lời, ta không dám nhìn lâu, chỉ vội hành lễ theo chàng.

 

“Ừm.”

 

Tạ Đại Lang thấp giọng đáp, sau đó quay sang ta, nhẹ nhàng nói:

 

“Đều là người một nhà, sau này đệ muội không cần đa lễ như thế.”

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page