Ta và tỷ khuê mật cùng được ban hôn với Tạ gia.
Nàng được gả cho Tạ đại lang, người nổi danh hung ác khắp chốn.
Còn ta, lại phải gả cho Tạ nhị lang, kẻ thân mang trọng bệnh, tính tình âm hiểm độc ác.
Nhận thánh chỉ xong, ta và khuê mật chỉ biết ôm nhau khóc thảm.
(Khuê mật: Chị em/bạn bè thân thiết)
Vì không muốn liên lụy đến gia tộc, chúng ta quyết định trước tiên nhận lễ thành thân, sau đó tìm cơ hội cùng nhau quyên sinh.
Sau ngày thành hôn, khuê mật ta cầm khăn che mặt, ngượng ngùng hỏi:
“Có còn ch*ết nữa không?”
Ta đáp: “Còn ngươi thì sao? Ta thế nào cũng được…”
Chưa đợi lời dứt, khuê mật của ta đã bị một nam tử cao lớn nhấc bổng mang đi.
Toàn thân ta run lên, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt âm u lạnh lẽo khác đang chăm chú nhìn mình.
1
Tạ đại lang thắng trận trở về, thánh thượng vui mừng, ban thưởng hậu hĩnh cho Tạ gia.
Thái hậu cảm thán rằng, hôn sự của hai huynh đệ Tạ gia đến nay vẫn chưa được định đoạt.
Ngày hôm sau, từ trong cung truyền ra hai đạo thánh chỉ ban hôn.
Một đạo gửi tới nhà họ Tần.
Một đạo lại đưa đến Đào gia.
Khi thánh chỉ đến, ta đang ở hậu viện, tay nghịch một chiếc đèn thỏ.
Đèn thỏ chỉ to bằng bàn tay, trên mặt còn vẽ hình thỏ và trăng, sống động như thật.
Người tặng đèn dường như đã biết, chỉ những thứ nhỏ nhắn, không đáng chú ý, ta mới có thể giữ lại được bên mình.
Thánh chỉ ban hôn, vinh quang vô hạn.
Loại vinh quang này, xưa nay vốn chẳng liên quan gì đến ta.
Vậy mà lần này lại là ngoại lệ.
Khi tiếp chỉ, gia nhân trong nhà không hẹn mà cùng nhìn về phía ta.
Ánh mắt mọi người đồng lòng: Nên là ta phải gả đi.
Dù cho tỷ tỷ của ta lớn hơn ta một tuổi.
Chỉ bởi vì, đó là Tạ gia.
Tạ gia mà các tiểu thư danh giá trong kinh thành đều sợ hãi muốn tránh xa.
Ta thở dài, đem chiếc đèn trong tay giao lại cho nha hoàn bên cạnh, dặn dò nàng ta:
“Trả về đi.”
May thay, ta chưa từng nghĩ mình có thể ở lại.
Trước ngày xuất giá, phụ thân và đích mẫu nói với ta:
“Đã là nữ nhi của Đào gia, thì đây là trách nhiệm ngươi phải gánh vì gia tộc.”
“Đã gả sang đó, sống hay ch*ết cũng là người Tạ gia, tuyệt đối không được làm chuyện khiến gia môn hổ thẹn.”
Ngay cả thân mẫu của ta, dư tiểu nương, cũng nắm lấy tay ta mà dặn dò:
“Ngươi là người có phúc, chỉ là danh tiếng Tạ gia hơi kém một chút. Ngươi gả sang đó, ít ra cũng là chính thê.”
Ta cố gắng nhếch môi cười, muốn hỏi bà một câu: Nếu là hôn sự tốt như vậy, cớ sao không để tỷ tỷ gả đi?
Chúng ta đều là nữ nhi của bà, đều là thứ nữ, mà ta dung mạo bình thường, tính tình khô khan, chẳng biết làm vui lòng người khác.
Tỷ tỷ thì khác, nàng ta tươi sáng rạng rỡ, được phụ thân và hai ca ca yêu thương hết mực.
Ngay cả đích mẫu, cũng thiên vị nàng hơn.
Bọn họ đều không nỡ để nàng chịu chút ấm ức nào.
Nhưng vì sao chẳng ai đau lòng cho ta một chút?
Hôn sự định đoạt xong, tỷ tỷ tìm đến ta.
Nàng nâng tay, khoe chiếc vòng ngọc trên cổ tay, cười bảo:
“Đây là di mẫu tặng ta, có đẹp không? Ngay cả biểu ca thế tử cũng nói ta đeo vào rất hợp.”
Thấy ta mặt mày không chút thay đổi, nàng ta tự thấy nhàm chán, lại nghiêng đầu, như muốn thiện ý nhắc nhở:
“À phải, ta nghe nói Tạ nhị lang là một kẻ điên, rất thích hành hạ nữ nhân. Sau này muội phải cẩn thận đấy.”
Lúc ấy, ta mới ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Chúng ta là tỷ muội cùng một mẹ sinh ra, nàng thừa biết làm thế nào để đâm trúng nỗi đau của ta.
Thuở nhỏ, phụ thân đi công cán xa, mang về rất nhiều lễ vật.
Hai ca ca và tỷ tỷ ta đều được chọn trước món mình thích.
Còn ta, chỉ chọn lấy một chiếc ngọc liên hoàn không ai thèm để ý.
Hai vòng ngọc nhỏ bằng nửa ngón tay, vòng nọ gắn với vòng kia, ngọc sắc xanh biếc, trong trẻo đẹp mắt.
Ta rất thích, ngày ngày chơi đùa, chưa từng rời tay.
Thế nhưng, vào một hôm ta trưa ngủ say, chiếc ngọc ấy lại bị tỷ tỷ cố tình làm vỡ.
Ta giận đến mức đẩy tỷ tỷ một cái, vừa khóc vừa nghẹn, thở không ra hơi.
Tiểu nương nhìn thấy ta đẩy tỷ tỷ, nổi giận mắng ta độc ác, nhỏ nhen.
Sau đó, tỷ tỷ đem chuyện bẩm báo lên đích mẫu.
Đích mẫu không nói gì, chỉ lập tức sai ma ma trong viện chọn mấy món đồ ngọc từ trong khố phòng đem tặng ta.
Chỉ là, từ đó trở đi, ánh mắt đích mẫu nhìn ta cũng dần trở nên lãnh đạm.
Rõ ràng ta không làm sai điều gì, vậy mà lại thành kẻ có tội lớn nhất.
Từ ấy về sau, tỷ tỷ như tìm được niềm vui mới.
Chỉ cần là thứ nàng muốn, chỉ cần ta có, thì tất cả đều phải thuộc về nàng.
Ngay cả những thứ nàng không cần, ta cũng chẳng có tư cách giữ lại.
Ta lạnh lùng nhìn nàng:
“Nếu đã chỉ là lời đồn nghe được, tỷ tỷ chớ nên buông lời bừa bãi. Bằng không, lỡ hỏng mất cái lưỡi, sau này làm sao gả cao được nữa?”
“Ngươi!”
Nàng ta tức giận, vứt lại một câu:
“Ngươi cứ mạnh miệng đi, chỉ sợ đến lúc ch*ết, chẳng có ai thu nhặt xác ngươi đâu!”
2
Ngày xuất giá, trời trong nắng ấm, là một ngày đẹp trời hiếm có.
Kiệu hoa đi quanh co một hồi, cuối cùng hướng về ngõ Lê Hoa.
Nói đến Tạ gia ở ngõ Lê Hoa này, thì khắp kinh thành, không ai không biết, không ai không nghe qua.
Năm đó, ấu tử nhà họ Tống, Tống Diễn, vì muốn bảo vệ thê tử Tạ Đường khỏi chịu ấm ức, đã cả gan chống đối phụ mẫu, náo loạn đòi phân gia.
Lão phu nhân nhà họ Tống uy nghiêm bị khiêu khích, liền buông lời cay nghiệt: Muốn phân gia cũng được, nhưng trừ phi bọn họ bị xóa khỏi gia phả nhà họ Tống.
Ban đầu chỉ là một lời hăm dọa, nào ngờ Tống Diễn lại là kẻ cố chấp, ngày ấy lập tức dẫn theo thê tử và hai nhi tử của mình, quay đầu rời đi ngay.
Từ đó, thoát ly nhà họ Tống, đến ngõ Lê Hoa ở phía nam thành mà lập cư.
Không chỉ thế, Tống Diễn còn quyết định đổi họ cho hai nhi tử sang theo họ mẹ.
Hành động này của Tống Diễn, thiên hạ ai nghe cũng chấn kinh, bởi đó là chuyện đại nghịch bất đạo, chưa từng có tiền lệ.
Ngay cả quan Ngự Sử trong triều cũng không thể ngồi yên, từng dâng tấu chương lên, chỉ trích hành vi của Tống Diễn liên tiếp không ngừng.
Thế nhưng Tống Diễn một lòng cố chấp, thà mang tiếng bất hiếu, cũng không chịu cúi đầu trước nhà họ Tống.
Chuyện náo đến mức quá lớn, dù thánh thượng có quý trọng tài năng của Tống Diễn thế nào, cũng đành phải hạ chỉ giáng chức hắn.
Ai ngờ được, Tống Diễn chẳng những không chịu khuất phục, mà còn trực tiếp từ quan, đưa thê tử Tạ Đường đi du sơn ngoạn thủy, ung dung tự tại.
Cả kinh thành, nếu nói đến một nhà nào hành sự trái với lễ nghĩa thường tình, e rằng không ai vượt qua được Tạ gia.
You cannot copy content of this page
Bình luận