Hoàng đế xem đây là ý trời, ngụ ý muốn Thái Tử cưới thần nữ làm Thái Tử phi.
Tiểu thư tự nhiên vui mừng khôn xiết, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lãnh đạm, cao ngạo, đáp lời một cách điềm nhiên:
“Mọi chuyện đều do Hoàng thượng định đoạt.”
Hoàng thượng lại hỏi ý của Thái Tử.
Thái Tử suy nghĩ một lát, nhàn nhạt đáp:
“Ân cứu mạng, đương nhiên không thể không báo.”
“Nhưng hiện tại biên giới đang có chiến sự khẩn cấp, phụ hoàng đã giao cho nhi thần nhiệm vụ giám quân, vậy nhi thần cần lập tức lên đường, ổn định lòng quân.”
Câu nói này rõ ràng thể hiện rằng ngài không vội vàng muốn thành hôn.
Thái Tử không vội, nhưng tiểu thư thì nóng lòng vô cùng.
Nàng ta chủ động xin chỉ, vẫn sử dụng luận điệu quen thuộc rằng nữ tử không nên chỉ bị giam cầm trong khuê phòng:
“Thần nữ lần này cũng nguyện theo Thái Tử đến biên giới, vì nước lập công, làm gương cho nữ tử khắp thiên hạ.”
Phải nói rằng, lời này của tiểu thư, khi vừa nghe qua, ai cũng bị nàng ta thuyết phục, cho rằng nàng ta thực sự là một nữ tử có tầm vóc lớn lao, là người phụ nữ kiệt xuất của thời đại.
Hoàng thượng nghe vậy, long nhan vui mừng, lập tức phê chuẩn để nàng ta theo Thái Tử xuất chinh.
5
Là nha hoàn thân cận của tiểu thư từ nhỏ đến lớn, ta theo hầu nàng ta cùng đến biên ải.
Lần này, tiểu thư không còn phải chịu khổ sở ăn bánh bột tẻ, ngủ giường tập thể như kiếp trước nữa.
Mọi người đều coi nàng ta như Thái Tử phi tương lai, vì vậy kính cẩn hết mực.
Ngay cả ở biên ải, nàng ta cũng được ở trong lều riêng, mỗi ngày đều có đồ ăn thức uống tốt nhất dâng lên.
Tiểu thư ăn ngon uống tốt, nỗi phiền lòng duy nhất là hiếm khi có cơ hội gặp Thái Tử.
Dù nàng ta tìm mọi lý do để đến lều của Thái Tử, ngài đều lấy cớ bận rộn quân vụ, không cho nàng ta bước vào.
Là nha hoàn của tiểu thư, ta tự nhiên phải thay nàng ta phân ưu.
Giữa trưa hôm ấy, nhân lúc tiểu thư đang nghỉ trưa, ta bưng một đĩa điểm tâm, đi đến diễn võ trường.
Thái Tử đang huấn luyện binh sĩ tại đây.
Bởi ta là nha hoàn của Thái Tử phi tương lai, các binh sĩ gác cổng nhận ra ta, liền cho ta vào.
Nhưng khi còn cách Thái Tử vài chục bước chân, một tiểu thái giám bên cạnh Thái Tử đã tiến tới ngăn lại.
“Cô nương là đến thay tiểu thư nhà mình đưa điểm tâm phải không?”
Tiểu thái giám nói:
“Đưa điểm tâm cho ta là được, Thái Tử điện hạ không thích nữ tử xa lạ đến gần.”
Ta giao đĩa điểm tâm cho tiểu thái giám, sau đó nhìn về phía diễn võ trường, nơi các binh sĩ đang luyện tập đấu vật.
“Ta có thể tham gia cùng không?”
Tiểu thái giám sững sờ, không ngờ một nữ tử lại muốn tham gia loại tỷ thí kịch liệt này.
Nhưng nghĩ đến tiểu thư nhà ta luôn thể hiện phong thái như Hoa Mộc Lan, ta – nha hoàn của nàng – hẳn cũng không phải là nữ tử tầm thường.
Vì vậy, tiểu thái giám không lập tức từ chối mà quay lại xin ý chỉ Thái Tử.
Từ xa, ta thấy một ánh mắt lạnh lùng quét qua phía mình.
Sau đó, Thái Tử khẽ gật đầu.
Ta bước vào diễn võ trường.
Người lính đấu với ta ban đầu rất xem thường, cười cợt nói:
“Cô nương, trên chiến trường, hoa quyền tú cước chẳng có tác dụng gì đâu.”
Nhưng hắn lập tức phải hối hận.
Ta giao đấu với hắn ba hiệp, nhân lúc hắn quay lưng về phía ta, đột ngột xông tới, dùng chiêu khóa cổ chế trụ hắn.
Binh lính ra sức vùng vẫy, nhưng phát hiện không cách nào thoát ra được, không nhịn được mà rống lên giận dữ.
Trên khán đài, Thái Tử đột nhiên đứng dậy.
Ngài chăm chú nhìn ta, trong ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc lẫn chấn động.
Cảnh tượng này gần như giống hệt cảnh ta đã khóa chặt thích khách trong đêm tối hôm đó.
Ta tin rằng, chắc chắn Thái Tử đã suy đoán được điều gì.
“Đan Quế cô nương thắng!”
Binh lính đấu với ta ngã phịch xuống đất, đầy vẻ suy sụp.
Ta chắp tay thi lễ, sau đó xoay người rời đi.
Ta có thể cảm nhận được ánh mắt Thái Tử, vẫn dõi theo bóng lưng ta thật lâu, không rời.
6
Lần đầu tiên Thái Tử đến lều của tiểu thư.
Tiểu thư vui mừng đến mức không giấu được nét mặt, hai má ửng đỏ, nhưng vẫn cố giữ vẻ đoan trang, e lệ.
“Dâng trà cho Điện hạ.”
Ta bưng trà lên, đứng hầu một bên.
Tiểu thư không vui, khẽ cau mày:
“Đan Quế, dâng trà xong thì lui xuống đi.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, chuẩn bị lui ra ngoài.
Nhưng Thái Tử bất ngờ lên tiếng gọi ta lại.
“Đan Quế, là một cái tên rất thú vị.”
Ngài nhàn nhạt nói:
“Nghe tên, Cô chợt nhớ đến cảnh sắc rực rỡ của hội hoa đăng.”
Tiểu thư thấy ánh mắt Thái Tử dừng lại trên người ta, không nhịn được mà lườm ta một cái.
Sau đó, nàng ta vội nở nụ cười, dịu dàng nói với Thái Tử:
“Điện hạ nói đùa rồi. Hôm ấy, Điện hạ bị thích khách bao vây, nguy hiểm trùng trùng, làm gì có cảnh tượng nào đẹp như hội hoa đăng chứ.”
Thái Tử lạnh nhạt đáp:
“Thích khách bao vây, đương nhiên là nguy hiểm.”
“Nhưng chỉ cần có một thanh kiếm, cũng có thể xông ra.”
Ngài nhìn thẳng vào tiểu thư, hỏi:
“Thanh kiếm mà Cô trao cho ngươi đêm ấy đâu rồi?”
Sắc mặt tiểu thư lập tức tái nhợt.
Đúng vậy, đây là sơ hở mà ta cố ý để lại.
Ta không lừa dối tiểu thư.
Chuyện tiên nhân báo mộng, thuộc hạ phản bội, ám tiễn bủa vây, rồi cuối cùng phá vòng vây thoát thân, tất cả những gì ta kể đều là sự thật.
Nhưng tiểu thư chưa bao giờ thực sự giao đấu với ai, vì vậy nàng ta đã bỏ qua một chi tiết quan trọng.
Không có vũ khí, làm sao có thể phá vây?
…
Tiểu thư bịa ra rằng thanh kiếm ấy đã bị mất trong lúc giao chiến với thích khách.
Thái Tử chỉ nhàn nhạt gật đầu, không tỏ ý kiến gì thêm, cũng không nói gì nhiều.
Sau khi Thái Tử rời đi, tiểu thư lập tức đuổi hết những người khác ra ngoài, ánh mắt như đóng đinh vào ta.
“Vì sao ngươi không nói rằng Thái Tử đã đưa cho ngươi một thanh kiếm?”
Ta làm ra vẻ hoảng hốt, nói:
“Nô tỳ thật sự đã quên mất. Thái Tử nói nhận lại ngài dựa vào ngọc bội, vì vậy mà nô tỳ quên mất rằng thanh kiếm cũng là ngài ấy ném cho.”
“Bây giờ thanh kiếm ấy đâu?!”
“Nô tỳ cũng không nhớ nữa, chắc là thực sự bị mất trong lúc giao chiến rồi…”
Tiểu thư mím chặt môi, không hỏi thêm.
Nhưng ta biết, nàng ta đã không còn tin tưởng ta như trước.
Trong mắt nàng ta, sự tồn tại của ta chính là một thanh kiếm sắc bén treo trên đầu, không biết sẽ rơi xuống lúc nào.
Có lẽ nàng ta đã bắt đầu nghĩ đến việc gi*ết ta.
8
Quả nhiên, vài ngày sau, Thái Tử nhận được cấp báo và dẫn binh đến Lâm Thành.
Đêm ngài ấy rời đi, tiểu thư đã ra tay.
Ta đang ngủ thì bị người dùng mê hương bịt kín miệng mũi, đến khi tỉnh lại đã thấy mình bị trói trên ghế hổ.
Trước mặt ta là tiểu thư, hai tên thân binh đứng hai bên nàng ta, sắc mặt nghiêm nghị.
Tiểu thư vứt xuống một phong thư, sau đó bước lên, thẳng tay tát ta một cái.
“Đan Quế, ngươi thật to gan, dám tư thông với địch quốc!”
Căn phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng.
Nàng ta nhướng mày, có vẻ kinh ngạc:
“Ngươi không phản bác sao?”
Ta ngẩng mặt lên, nơi má bị đánh đỏ bừng, lạnh nhạt nói:
“Phản bác có ích gì chứ? Hai tên thân binh này hẳn đã bị tiểu thư mua chuộc rồi.”
“Ngươi cố tình vu khống ta, trong căn phòng này chỉ toàn người của ngươi, ta phản bác hay không cũng chẳng khác biệt.”
You cannot copy content of this page
Bình luận