Tiểu thư nắm lấy tay ta, nở một nụ cười:
“Đan Quế, ta là chủ tử của ngươi. Theo lý, đồ của ngươi cũng chính là đồ của ta…”
Ta trực tiếp nói thẳng:
“Ý của tiểu thư là muốn ta nhường công lao cứu giá cho người sao?”
Tiểu thư phẩy tay, cười nói:
“Đan Quế, ngươi đang nói gì vậy? Ta với ngươi là chủ tớ một thể, sao lại có chuyện nhường hay không nhường chứ?”
“Chỉ là, ngươi tuổi còn nhỏ, suy nghĩ cũng chưa thấu đáo, nên có vài điều, ta đây làm tỷ tỷ, phải nói rõ cho ngươi hiểu.”
“Ngươi nghĩ mà xem, nếu người cứu Thái Tử là ngươi, ngài ấy có thể ban cho ngươi điều gì?”
“Ngươi vốn xuất thân từ nô tịch, dù cùng lắm cũng chỉ được phong làm một thị thiếp.”
“Từ đó về sau, ngươi sẽ phải sống trong thâm cung, chịu cảnh đấu đá, để rồi cả đời bị vùi lấp trong tiếc nuối, thật là đau khổ biết bao!”
“Nhưng nếu người cứu Thái Tử là ta, ta sẽ được phong làm Thái Tử phi, sau này trở thành Hoàng hậu.”
“Đến khi đó, ta sẽ nhận ngươi làm nghĩa muội, phong ngươi làm Quận Chúa, để ngươi được vẻ vang xuất giá, gả cho người trong lòng làm chính thê, chẳng phải tốt hơn sao?”
Ta im lặng hồi lâu, thấp giọng nói:
“Tiểu thư, mạo nhận công lao là tội khi quân, một khi bị phát hiện, hậu quả chính là tru di cả nhà.”
Tiểu thư tưởng rằng ta đã bị thuyết phục, vui mừng nắm lấy tay ta, dịu dàng an ủi:
“Đan Quế ngoan, chỉ cần ngươi không nói, ta không nói, thì ai có thể phát hiện?”
“Khu ổ chuột nơi con hẻm tối om, chắc chắn Thái Tử không nhìn rõ mặt ngươi, hơn nữa vóc dáng của chúng ta lại tương tự nhau, tuyệt đối không có vấn đề gì.”
“Nhưng mà tiểu thư hoàn toàn không biết võ công, nếu Thái Tử muốn người tái diễn lại thân thủ đêm đó thì phải làm sao?”
“Chuyện này ngươi cứ yên tâm, ta đã nghĩ sẵn đối sách. Ta chỉ cần đâm một nhát vào đan điền, nói rằng trong lúc giao đấu với thích khách đã bị trọng thương, từ đó mất hết nội lực.”
Ta im lặng không đáp.
Trong lúc đối thoại với tiểu thư, ta vẫn âm thầm quan sát căn phòng này.
Bề ngoài trông không có gì khác thường, nhưng ta để ý thấy bên ngoài cửa sổ đều bị đóng kín bằng tấm sắt, cửa phòng cũng bị khóa chặt.
Ta lập tức nhận ra, nếu ta không đồng ý phối hợp, tiểu thư sẽ gi*ết ta.
Trong lúc ta hôn mê, nàng ta đã hạ quyết tâm thay thế ta, thậm chí còn chuẩn bị sẵn đủ loại đối sách.
Nếu ta tỉnh dậy, đồng ý phối hợp, kể lại toàn bộ sự việc xảy ra đêm qua cho nàng ta, đó hẳn là kết cục tốt nhất.
Còn nếu ta sống ch*ết không đồng ý, nàng ta sẽ gi*ết người diệt khẩu, cầm ngọc bội đi tìm Thái Tử.
Dù gì thì, nếu nàng ta đã có thể dùng cách đâm đan điền để che giấu việc không biết võ công, vậy hẳn nàng ta cũng có thể bịa ra cớ bị đập đầu mất trí nhớ để giải thích lý do không nhớ được chi tiết sự việc đêm đó.
Hiện tại ta bị trọng thương, nếu nàng ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng để gi*ết ta, thì e rằng khả năng ta thoát khỏi rất mong manh.
Sau một hồi trầm mặc, ta nhỏ giọng nói:
“Nếu tiểu thư trở thành Hoàng hậu, thực sự sẽ phong ta làm Quận Chúa chứ?”
Tiểu thư thấy ta coi như đã đồng ý, vui mừng hiện rõ trên nét mặt, vội vàng đáp lời:
“Đương nhiên, ta luôn coi ngươi như muội muội ruột thịt.”
“Đến lúc đó người sẽ tìm cho ta một mối hôn sự tốt chứ?”
“Chắc chắn! Khi ấy, phủ Quốc công hay Hầu tước, ngươi muốn chọn nơi nào đều được.”
Ta làm bộ lộ ra vẻ mặt động lòng:
“Vậy tiểu thư chớ nuốt lời.”
Tiểu thư lập tức cùng ta ngoắc tay, cười rạng rỡ nói:
“Đan Quế ngoan, nếu đã vậy, ngươi hãy mau kể lại sự việc đêm ấy cho ta nghe, càng chi tiết càng tốt.”
Ta gật đầu, kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra đêm đó cho tiểu thư.
Tiểu thư chăm chú ghi nhớ từng chi tiết.
Nàng ta định rời khỏi phòng, nhưng đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, liền quay đầu lại.
Ánh mắt nàng ta bỗng dấy lên một tia nghi hoặc, nhìn chằm chằm ta mà cười:
“Đan Quế, những gì ngươi kể đều là thật chứ?”
Ta vội vàng nói:
“Đương nhiên là thật rồi, vì sao tiểu thư lại đột nhiên hỏi vậy?”
Tiểu thư thản nhiên đáp:
“Ta chỉ vừa nghĩ đến, liệu có phải ngươi đang lừa ta mà trong lòng vẫn muốn tranh công hay không.”
“Nếu là như vậy, ngươi sẽ kể cho ta một câu chuyện giả, cố ý khiến ta lộ tẩy trước mặt Thái Tử.”
Ta giật mình:
“Không có! Ta thật sự một lòng trung thành với tiểu thư…”
Tiểu thư nhẹ nhàng vỗ vai ta, giọng an ủi nhưng đầy toan tính:
“Ta biết mà. Thế này đi, ngươi hãy thề độc bằng tính mạng của phụ thân ngươi.”
“Nếu ngươi lừa ta, thì để phụ thân ngươi tái phát bệnh, chịu hết đau khổ, không được ch*ết tử tế.”
Nàng biết, phụ thân là người thân duy nhất của ta, sức khỏe của người chính là điều ta trân quý nhất.
Dù trong lòng có chút bất lực, ta vẫn giơ tay lên, chậm rãi thề:
“Nếu trong lời kể của ta với tiểu thư có bất kỳ điều gì không đúng sự thật, thì để phụ thân ta tái phát bệnh, chịu hết khổ sở, không được ch*ết yên ổn.”
Cuối cùng tiểu thư cũng hài lòng, nắm lấy tay ta, nở nụ cười rạng rỡ:
“Muội muội ngoan, ta tin ngươi.”
Nàng ta dặn dò ta chăm sóc tốt cho vết thương, sau đó cầm theo ngọc bội rời đi.
Nàng ta không hề để ý, khi nàng bước ra khỏi phòng, ánh mắt ta vẫn dõi theo bóng lưng nàng, trên khóe miệng thấp thoáng một nụ cười kỳ dị, đầy ẩn ý.
4
Sau đó, tiểu thư bắt đầu từng bước thực hiện kế hoạch của mình.
Tiểu thư bảo ta dùng dao đâm một nhát vào đan điền của nàng ta.
“Nhẹ tay, nhẹ tay…!”
Dù đã hạ quyết tâm, nhưng đến lúc thật sự đối mặt, nàng ta vẫn sợ đến mức run rẩy như lá cây trong gió.
Ta cầm dao, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ:
“Tiểu thư cố nhịn một chút, nếu đâm quá nông, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.”
Nói xong, ta không chần chừ mà đâm thẳng vào.
Tiểu thư chưa từng chịu đựng nỗi đau nào lớn như vậy, lập tức hét thảm một tiếng rồi ngất lịm đi.
Ta cầm máu, băng bó vết thương cho nàng ta, sau đó đặt nàng lên giường.
Thực ra, ta không phải chưa từng nghĩ, chi bằng thừa cơ đâm một nhát kết liễu nàng ta luôn.
Nhưng nơi này là kinh thành, luật pháp nghiêm minh.
Nếu tiểu thư ch*ết, chắc chắn nhà họ Thẩm sẽ báo quan.
Nếu quan sai của Đại Lý Tự điều tra ra là ta gi*ết tiểu thư, thì ta sẽ gặp rắc rối lớn.
Tội nha hoàn gi*ết chủ, đó là trọng tội có thể bị xử lăng trì.
Vì vậy, ta tiếp tục chăm sóc tiểu thư cẩn thận, đợi nàng ta tỉnh lại.
Tiểu thư đau đớn đến mức tỉnh lại rồi lại ngất đi, cứ giằng co như vậy suốt một hồi lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng giữ được ý thức tỉnh táo.
May mắn thay, những việc tiếp theo đều diễn ra thuận lợi, không phụ lòng kỳ vọng của nàng ta.
Nàng ta thành công cầm theo ngọc bội, nhận lấy công lao cứu giá và được Hoàng thượng triệu kiến.
Trước đó Hoàng thượng đã nghe Thái Tử kể lại chuyện đêm ấy, ngài tin rằng nữ tử kỳ lạ trong giấc mộng báo mộng về việc Tể tướng Tô mưu phản, ắt hẳn là thần nữ được trời cao phái xuống để bảo hộ giang sơn xã tắc.
Trong đại điện, tiểu thư nói năng tao nhã, phong thái xuất chúng, quả thật không giống những tiểu thư khuê các bình thường của thời đại này, mà mang dáng vẻ thần nữ trời ban.
You cannot copy content of this page
Bình luận