Nói xong, ngay cả ta cũng thấy mình thật nực cười.
Ta là ai? Thân phận thế nào? Ta xứng bảo vệ Thái Tử ư?
Giọng Thái Tử quả nhiên mang theo một tia nghi hoặc:
“Đêm nay có người muốn ám sát Cô sao? Ngươi nghe được tin tức này từ đâu?”
Ta rất muốn nói rằng mình là người trọng sinh, nhưng ai mà tin chuyện hoang đường như vậy chứ?
Tùy tùng bên cạnh thấy ta im lặng, liền rút đao ra, lưỡi đao lạnh lẽo kề sát cổ ta:
“Nói mau!”
Ta thật sự không thể nghĩ ra lời nào hợp lý, bỗng nhớ đến việc trong cung vốn tin vào thiên tượng, liền nhanh trí nói bừa:
“Có… có tiên nhân báo mộng…”
Thái Tử cười khẽ:
“Ồ?”
“Vậy tiên nhân có nói cho ngươi biết, ai là kẻ muốn gi*ết Cô không?”
Cả người ta đổ mồ hôi lạnh.
Bị dồn đến nước này, nếu ta nói không biết, e rằng bọn họ cũng chẳng tin ta.
Nhưng sự thật là, ta thật sự không biết!
Tùy tùng đang dùng đao kề cổ ta lạnh giọng nói:
“Điện hạ, chỉ e nữ tử này là thích khách bị phát giác, cố ý bịa chuyện hòng thoát thân. Hay là lập tức gi*ết nàng ta đi.”
Có lẽ vì nguy hiểm cận kề, ta đột nhiên được trời ban cho một tia sáng suốt, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
Ta chợt nhớ ra, kiếp trước sau hội Hoa Đăng, ta chưa từng gặp lại Tô tiểu thư.
Phủ Thừa tướng vốn quyền thế hiển hách, vậy mà ngay sau hội Hoa Đăng lại đột ngột sụp đổ.
Tô gia bị tru di cửu tộc, toàn bộ mấy trăm nhân khẩu trong phủ không ai sống sót.
Rốt cuộc là tội lớn thế nào, mới có thể dẫn đến cảnh tru di cả nhà?
Ta quyết định liều một phen:
“Là Tô Thừa tướng! Tiên nhân trong mộng nói, chính Tô Thừa tướng muốn ám sát Thái Tử!”
Lời ta vừa dứt, sắc mặt Thái Tử lập tức thay đổi.
Ngay cả tên tùy tùng đang kề đao lên cổ ta cũng biến sắc.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, hắn ném ta sang một bên, vung đao lao về phía Thái Tử.
Hóa ra, thích khách không hề ẩn trong đám đông!
Kẻ muốn ám sát Thái Tử chính là một trong hai tùy tùng luôn đi theo ngài ấy!
Giây phút nguy nan, ta lao tới, vận dụng chiêu “khóa cổ” mà phụ thân từng dạy, gắng sức giữ chặt hai cánh tay của thích khách, không cho hắn động đậy.
Hắn ra sức giãy giụa, nhưng khi phát hiện không thể thoát khỏi, liền cắn vang chiếc còi mật giấu trong miệng.
Bốn phía lập tức vang lên âm thanh của những chiếc còi mật tương tự.
Thích khách không phải hành động đơn độc, đồng bọn của hắn vẫn luôn ẩn nấp xung quanh!
Trong chớp mắt, trên các mái nhà xung quanh hiện ra hơn chục bóng người.
Thế nhưng, Thái Tử vẫn điềm tĩnh, không chút hoảng loạn.
Ngài rút ra một mũi “xuyên vân tiễn” từ trong tay áo, bắn thẳng lên trời.
Tiễn bay cao, hóa thành một chùm pháo hoa nổ vang rực rỡ giữa bầu trời đêm.
Đó là tín hiệu cầu cứu viện.
Khi thấy tín hiệu, các ám vệ của Đông cung sẽ lập tức tới cứu viện.
Nhưng trước khi họ tới…
Thái Tử khẽ liếc nhìn ta, hỏi:
“Công phu không tồi, có thể cùng Cô xông ra không?”
Sự bình tĩnh của ngài ấy lây sang ta. Ta hít sâu một hơi, lớn tiếng đáp:
“Có thể!”
Thái Tử vung tay, ném cho ta một thanh kiếm tùy thân.
Ngẫm nghĩ một chút, ngài lại lấy ra một miếng ngọc bội, ném về phía ta.
“Nếu chẳng may lạc nhau, thì mang nó đến tìm Cô.”
2
Trong màn đêm, mùi máu tanh dần trở nên nồng nặc.
Ta không nhớ rõ mình đã thoát khỏi vòng vây của thích khách như thế nào.
Chỉ nhớ rằng, khi thích khách cuối cùng bám theo ta gục ngã, phương hướng của phủ Thừa tướng đã bùng lên những ngọn lửa dữ dội.
Là Tô Thừa tướng dẫn theo quân binh xuất động.
Ông ta nhận ra âm mưu ám sát Đông cung đã bại lộ, liền quyết định mang binh phản loạn, làm một phen liều lĩnh cuối cùng.
Kinh thành hỗn loạn khắp nơi, binh biến xảy ra, tiếng người hốt hoảng hét vang không ngừng.
Ta lợi dụng cảnh hỗn loạn, vội vàng trở về Thẩm phủ, leo tường mà vào sân.
“Đan Quế, ngươi làm sao vậy?”
Ta nghe thấy tiếng thét kinh hãi của tiểu thư.
Ta muốn trả lời nàng ta, nhưng không biết là do thương thế hay vì kiệt sức, trước mắt ta tối sầm lại, rồi ta ngã quỵ, bất tỉnh.
3
Ta mơ một giấc mộng rất dài.
Trong mộng, phụ thân ta vẫn còn khỏe mạnh, dẫn ta dạo khắp các con phố, vừa bán nghệ vừa biểu diễn võ thuật.
Ta nói với ông:
“Cha, có người muốn đưa con đến biên ải tòng quân.”
Phụ thân nghe xong cười, nếp nhăn trên gương mặt như giãn ra, ông nói:
“Tốt lắm! Con gái của ta nhất định là một Hoa Mộc Lan!”
Ông lại nói, khi còn trẻ, ông cũng từng muốn dùng sở học cả đời để đền đáp quốc gia, nhưng tiếc rằng không có cơ hội.
Về sau, khi đất nước lâm nguy, ông lại đã già yếu, bệnh tật, chẳng thể nào tòng quân.
“Ta đã truyền lại toàn bộ bản lĩnh của mình cho con, con hãy thay cha chinh chiến sa trường, kiến công lập nghiệp!”
Nhưng đáng tiếc thay, cuối cùng ta lại không lập được công trạng nào.
Hàng ngày chỉ biết bưng trà, rót nước, hầu hạ chủ nhân.
Có lẽ, đây chính là lý do kiếp trước ta bị tiểu thư thuyết phục, cuối cùng đến biên ải.
Những lời nàng ta nói tựa như một ngọn lửa, thiêu đốt hạt giống khát vọng trong tim ta.
Giấc mộng tan đi, ta từ từ tỉnh lại.
Tiểu thư ngồi cách ta không xa, thấy ta tỉnh lại, nàng ta vội vàng tiến đến, vẻ mặt đầy lo lắng mà nói:
“Đan Quế, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, thật khiến ta lo ch*ết mất.”
“Này là kim sang dược ta nhờ người đi mua, tốn cả nửa năm nguyệt ngân của ta. Nhưng chỉ cần vết thương của ngươi mau lành, thì cũng đáng giá.”
(Nguyệt ngân: Tiền tiêu vặt mỗi tháng.)
“Còn đây là cháo yến của tiểu trù phòng đưa tới, ta cũng chẳng nỡ dùng, đặc biệt để dành cho ngươi, giúp ngươi bồi bổ thân thể.”
Tiểu thư ân cần vô cùng, nhưng trong lòng ta chỉ thấy có điều chẳng lành.
Bình thường nàng ta nào có đối xử tốt với ta như vậy, sự tình quái lạ tất có huyền cơ.
Ta không để lộ sắc mặt, âm thầm sờ lên người, cuối cùng cũng hiểu được điểm bất thường ở đâu – miếng ngọc bội vốn treo ở trước ngực, là vật do Thái Tử để lại cho ta, giờ đã không còn nữa.
Ánh mắt ta dừng trên người tiểu thư:
“Ngọc bội của ta đâu?”
Tiểu thư thoáng khựng lại, sau đó liền cười mà nói:
“Miếng ngọc bội ấy vừa nhìn đã biết là vật quý, ta tạm giữ gìn thay ngươi rồi.”
Lòng ta trầm xuống, trong đầu lập tức hiểu rõ ý đồ của tiểu thư.
Quả nhiên, nàng ta ngồi xuống bên giường ta, vừa giúp ta thoa thuốc, vừa cười tươi như hoa mà nói:
“Đan Quế à, ta xem trên ngọc bội ấy khắc hoa văn mãng xà đặc trưng của Đông Cung, nhất định là vật của Thái Tử.”
“Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể kể lại cho ta không?”
Bàn tay ta lặng lẽ siết chặt trong chăn.
“Không có gì xảy ra cả.”
Ta hạ giọng đáp.
Tiểu thư cười nhẹ:
“Đan Quế, ngươi cũng không cần giấu ta. Hôm nay Ngự Lâm quân lùng sục khắp thành, muốn tìm nữ tử đêm qua ở khu ổ chuột đã cứu Thái Tử điện hạ.”
“Ta nghĩ, miếng ngọc bội này chính là tín vật, phải không?”
Thì ra, trong lúc ta hôn mê, nàng ta đã suy đoán ra tám chín phần sự thật.
Ta siết chặt tấm chăn:
“Nếu tiểu thư đã biết đây là tín vật Thái Tử để lại cho ta, vậy xin hãy mau trả lại cho ta.”
Tiểu thư lại thản nhiên nói:
“Không cần gấp.”
You cannot copy content of this page
Bình luận