Tiểu thư đi về phía đông, quả nhiên chờ được Thái Tử cùng đoàn tùy tùng đi ngang.
Được Thái Tử cứu, nàng ta tiếp tục hành trình cùng đoàn.
Trên đường, họ phát hiện ra ta đang hấp hối, chỉ còn chút hơi thở mong manh.
Thái Tử sai người cạy miệng ta, định rót nước cứu mạng.
Nhưng tiểu thư lại ngăn ngài lại.
“Điện hạ, không được! Trước đây ta từng gặp người này, nàng ta là cường đạo sa mạc, không thể tùy tiện cứu giúp.”
Ta dùng đôi mắt hấp hối nhìn về phía nàng ta.
Tiểu thư không nhìn ta, ánh mắt chỉ gắn chặt trên người Thái Tử.
Trong khoảnh khắc ấy, ta hiểu ra tất cả.
Nàng ta sợ rằng nếu ta được cứu, ta sẽ kể lại với Thái Tử tất cả những việc nàng ta đã làm.
Nàng ta muốn làm một nữ chính thuần khiết, thiện lương, vì vậy, kẻ như ta – người biết rõ bộ mặt thật của nàng ta thì nhất định phải ch*ết.
Cứ như vậy, tiểu thư đạt được nguyện vọng, trở thành nữ nhân bên cạnh Thái Tử, còn ta đã trút hơi thở cuối cùng trong cơn khát cháy.
Sau khi ch*ết, linh hồn ta không lập tức tan biến.
Vì vậy, ta tận mắt nhìn thấy tiểu thư được Thái Tử mang về kinh thành.
Nàng ta biến mọi công lao của ta thành của nàng.
Thế là, nàng ta trở thành một kỳ nữ huyền thoại không thua kém Hoa Mộc Lan.
Người người đều truyền tụng rằng nàng ta dũng cảm chiến đấu nơi biên ải, trong hang ổ của bọn cường đạo thì bảy lần vào sinh ra tử.
Mang theo nỗi bất cam không thể hóa giải, ta không bước vào luân hồi mà lại trọng sinh trở về thời điểm chúng ta còn ở kinh thành.
Ta từng nghĩ rằng phủ đệ hoa lệ này là một nhà tù giam cầm con người.
Nhưng giờ đây, ta lại thấy nó không tệ đến vậy.
Ít nhất, nơi đây có nước để uống, có bóng râm tránh nắng, ta không phải để cát khô chèn ngang cổ họng, cũng không bị mặt trời thiêu đốt đến cháy đen.
Thế nhưng, cũng như kiếp trước, tiểu thư vẫn nhất mực muốn rời khỏi nơi này để tới biên ải.
Thậm chí nàng ta còn trách móc ta:
“Thật uổng công ta từng nghĩ ngươi khác biệt so với những nữ nhân yếu đuối tầm thường, không ngờ lại khiến ta thất vọng đến vậy.”
“Ngươi có võ công, nhưng chẳng muốn làm nữ chính kiệt xuất, chỉ biết thuận theo cái thế đạo này, ta còn thấy hổ thẹn thay cho ngươi.”
Trong lòng ta tức đến muốn nổ tung, nhưng không thể phát tác.
Những lời như “thế giới rộng lớn, đất trời mênh mông đều có thể làm nên việc lớn” ở thời đại này chẳng qua chỉ là câu nói rỗng tuếch.
Tiểu thư muốn làm gì, ta căn bản không có cách từ chối.
Khế ước bán thân của ta nằm trong tay nàng ta.
Nếu ta trốn đi, chỉ cần nàng báo quan, cả đời này ta sẽ thành một kẻ không hộ tịch, sống chui lủi như chuột.
Vậy làm sao mới có thể thoát khỏi nàng đây?
Bề ngoài, ta ngoan ngoãn phục vụ nàng ta, nhưng trong lòng không ngừng tính toán kế sách.
Điều này thực sự không dễ dàng.
Nha hoàn muốn rời khỏi chủ nhân, hoặc là phạm lỗi, bị dẫn đi bán qua tay kẻ môi giới.
Hoặc là… phải xuất giá.
Nhưng tiểu thư sẽ không để ta xuất giá, trừ khi người đó là kẻ nàng ta không thể từ chối.
Ta bắt đầu cân nhắc lựa chọn trong đầu.
Lão gia à?
Không thể được.
Bảo ta quyến rũ lão gia, ta thà ra biên ải ăn cát còn hơn.
Chưa kể, đại phu nhân là người thủ đoạn, những năm qua, các thiếp thất của lão gia đều có kết cục thảm thương, chẳng ai được ch*ết lành.
Vậy thì thiếu gia?
Thiếu gia là huynh trưởng của tiểu thư, hắn khá ưa thích ta, từng nhiều lần khen ta anh khí, xinh đẹp, không giống các nha hoàn khác.
Nhưng thiếu gia đã có hơn chục thông phòng, hắn chẳng qua chỉ muốn thử món mới.
Nếu bị hắn chiếm hữu mà không được danh phận, hoàn cảnh của ta sẽ càng thêm bấp bênh.
Trong lúc ta đang suy tính, bên ngoài vang lên tiếng dân chúng quỳ lạy hô vang.
Là kiệu rồng của Thái Tử đi ngang qua.
Khuôn mặt tiểu thư lập tức ửng đỏ, một vẻ thẹn thùng nhuốm lên đôi má nàng ta.
Nàng ta ngẩn người nhìn về phía xa, nơi Thái Tử đang ngồi trên lưng ngựa, thân mặc mãng bào, khí chất cao quý lạnh nhạt.
Tiểu thư cúi đầu lẩm bẩm:
“Không hổ danh là nam chính.”
Trong lòng ta giật mình, suýt chút nữa làm rơi vỡ chén trà trong tay.
Thì ra là vậy.
Tiểu thư căn bản không phải muốn gì mà thoát khỏi khuê phòng, cũng chẳng phải muốn kiến công lập nghiệp.
Những lời đó đều chỉ là cách nàng ta dùng để lừa dối ta mà thôi.
Điều nàng ta thực sự mong muốn, chính là được gả cho Thái Tử.
Dẫu tiểu thư xuất thân quan lại, nhưng mong muốn trở thành Thái Tử phi vẫn là một hy vọng xa vời.
Kinh thành đầy rẫy tiểu thư thế gia, như cá diếc qua sông, ai ai cũng đều muốn bước chân vào Đông cung.
Mà trong số đó, tiểu thư của ta vừa không nổi bật, dung mạo cũng bình thường, thật khó để khiến người khác chú ý.
Đây chính là lý do nàng ta nhất quyết muốn tới biên ải.
Đó là con đường duy nhất để nàng ta khác biệt so với những nữ nhân kia.
Thái Tử thay vua chinh chiến, trấn thủ biên ải, nàng ta liền chạy tới đó.
Nếu ở sa mạc, nàng ta có thể cùng Thái Tử đồng cam cộng khổ, sống ch*ết có nhau, thì nàng ta sẽ có vốn liếng để vượt qua tất cả các quý nữ ở kinh thành!
Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của nàng ta, còn ta, từ đầu tới cuối chỉ là một quân cờ, một con tốt trên bàn cờ đó.
Ta cắn chặt răng, trong lòng đột nhiên nảy ra một kế hoạch đầy mạo hiểm.
Bởi ta chợt nhớ tới một chi tiết trong kiếp trước:
Khi ta ch*ết, linh hồn ta không lập tức tan biến, mà luôn dõi theo tiểu thư, chứng kiến Thái Tử mang nàng ta về kinh.
Trên đường, ta từng để ý một điều kỳ lạ:
Tiểu thư nhận ra rằng, bất kể Thái Tử làm gì, ngài đều dùng tay trái, dường như tay phải của ngài không thể cử động được.
“A Hành, tay phải của chàng làm sao vậy?”
Người khác đều phải gọi Thái Tử là “Điện hạ”, nhưng tiểu thư lại cố ý gọi thẳng tên của Thái Tử.
Có lẽ, nàng ta muốn thể hiện mình khác biệt với những nữ tử cổ đại chỉ biết khuôn phép, thêm phần sinh động và thú vị.
May mắn thay, Thái Tử vốn ở biên ải quen cùng quân dân đồng cam cộng khổ, không câu nệ lễ tiết.
Vì vậy, cũng chẳng trách nàng vô lễ, chỉ nhàn nhạt giải thích:
“Hôm hội Hoa Đăng, ta gặp thích khách. Vết thương cũ chưa lành.”
Hội Hoa Đăng? Không phải là tháng này sao!
Đây là đại lễ lớn nhất kinh thành, Thái Tử cũng sẽ đến dự để hòa vui cùng bách tính.
Nếu tại hội Hoa Đăng ta có thể cứu Thái Tử khỏi tay thích khách…
Ta không dám vọng tưởng Thái Tử vì cảm ân mà đưa ta vào Đông cung, nhưng chí ít công lao cứu giá ấy cũng đủ để ta thoát khỏi thân phận nô tịch, không còn bị tiểu thư sai khiến.
Tâm ý đã quyết, ta âm thầm chuẩn bị.
Tiểu thư không đi hội Hoa Đăng.
Nàng ta biết ở đó có vô số danh môn khuê tú trang điểm lộng lẫy, cạnh tranh quá mức khốc liệt, nàng ta chẳng có cơ hội nào.
Vì vậy, ngày hội, ta hầu hạ nàng ta đi ngủ sớm, rồi lặng lẽ thay y phục, rời phủ đến hội Hoa Đăng.
Hội Hoa Đăng náo nhiệt vô cùng, đèn lồng treo dọc hai bên phố, dòng người đông đúc chen chúc.
Thích khách muốn hành thích Thái Tử, chắc chắn đang ẩn náu giữa dòng người này.
Từ xa, ta đã thấy Thái Tử.
You cannot copy content of this page
Bình luận