1
“Đan Quế, ta đã thu xếp xong cả rồi, tháng sau chúng ta cùng tới biên ải tòng quân.”
Ta đã trọng sinh.
Tiểu thư ngồi ngay trước mặt, nắm lấy tay ta, gương mặt chân thành và nghiêm túc.
“Nam tử có thể kiến công lập nghiệp, vì cớ gì nữ nhân lại phải bị giam cầm nơi khuê phòng, suốt đời đấu đá vì trượng phu? Chẳng lẽ cuộc sống ngươi mong muốn chỉ là như vậy sao?”
Kiếp trước, tiểu thư cũng từng nói với ta những lời này.
Lúc đó, ta vì được khích lệ mà nhiệt huyết sôi trào, đầu óc mụ mị và đi theo tiểu thư tới biên ải.
Kiếp này, sau khi đã nếm trải cái ch*ết, ta bình tĩnh hơn nhiều.
Ta đáp: “Biên ải nguy hiểm, tiểu thư chưa từng luyện võ, tốt nhất không nên đi.”
Tiểu thư phẩy tay cười:
“Sợ gì chứ, chẳng phải có ngươi bảo vệ ta sao?”
Có lẽ nhận ra mình lỡ lời, tiểu thư ngừng một chút rồi nở nụ cười rạng rỡ:
“Đan Quế tốt của ta, ta cũng sẽ học mà. Thế này nhé, ta bái ngươi làm sư phụ, theo ngươi học võ, được không?”
Không được.
Mọi chuyện hiện tại giống y hệt những gì đã xảy ra ở kiếp trước.
Ba tháng trước, tiểu thư rơi xuống nước, sau khi tỉnh lại dường như trở thành một người khác.
Khi thì nàng ta nói thế giới trong tiểu thuyết thật thú vị, khi lại bảo mình nhất định là nữ chính.
Ta mơ hồ nhận ra nàng ta đã đổi linh hồn, nhưng chẳng nói ra.
Dù sao, tiểu thư trước đây đối xử với ta rất tệ.
Động một chút là nàng lại đánh ta, thậm chí còn dùng thẻ sắt nung đỏ chọc vào móng tay ta.
Tiểu thư mới so ra tốt hơn nhiều, không đánh ta, còn bảo mọi người đều bình đẳng.
Ta cảm động, nghĩ rằng cuối cùng vận may cũng mỉm cười với mình.
Nhưng một tháng sau, ta bắt đầu cảm thấy không ổn.
Đầu năm nay, ta đã được phu nhân hứa gả cho trưởng tử của quản gia.
Hôn sự này, đối với ta mà nói, là vô cùng vừa lòng.
Gia cảnh vị hôn phu kia giàu có, không lo cơm áo gạo tiền.
Bản thân chàng ta cũng đoan chính, tính cách cầu tiến, phẩm hạnh tốt đẹp.
Các tỷ muội trong phủ đều ngưỡng mộ không thôi.
Nhưng khi tiểu thư biết chuyện, nàng ta lập tức nổi trận lôi đình.
Nàng ta bảo rằng hôn nhân sắp đặt là bất hạnh, nàng ta không thể trơ mắt nhìn ta nhảy vào hố lửa.
Dẫu chỉ là một thứ nữ không được sủng ái trong phủ, rốt cuộc tiểu thư vẫn là chủ nhân của ta.
Nàng ta không chịu buông tha, đương nhiên phía quản gia cũng chẳng tiện cưỡng cầu, liền tinh ý chủ động rút lại hôn ước.
Tiểu thư rất vui vẻ, lời nói đầy vẻ đắc ý, ý tứ bảo rằng ta nên biết ơn nàng:
“Ta là vì giúp ngươi tránh được cảnh gả cho kẻ ngươi không yêu.”
Ta tự nhủ trong lòng: Yêu hay không yêu, thật sự quan trọng vậy sao?
Với một nha hoàn như ta, cả đời chỉ mong được no đủ, áo ấm, không bị ngược đãi là đủ.
Nhưng ta chẳng dám nói ra.
Nàng ta là tiểu thư, ta là nha hoàn.
Dẫu miệng nàng ta nói rằng mọi người đều bình đẳng, nhưng nếu ta khiến nàng không vui, nàng sẽ cắt giảm bổng lộc của ta.
Sau khi khiến hôn sự của ta tan thành mây khói, tiểu thư lại bắt đầu hăng hái khuyên ta cùng nàng ta đi tòng quân.
Tiểu thư nói:
“Đan Quế, ngươi biết võ công, không nên bị giam cầm trong khuê phòng, mà phải giống như Hoa Mộc Lan, ra chiến trường lưu danh sử sách.”
Quả thật, ta có biết võ công.
Trước khi lâm bệnh, cha ta từng là một võ sư hành tẩu giang hồ, mãi võ kiếm cơm. Ta đã theo ông học nhiều năm.
Đáng tiếc, sau này ông lâm bệnh, để gom đủ tiền thuốc thang, ta buộc phải bán mình vào nhà quan làm nha hoàn.
Kiếp trước, quả thực tiểu thư đã thuyết phục được ta.
Ta theo nàng ta lặng lẽ rời nhà, tới biên ải.
Khi xuất phát, tiểu thư tràn đầy niềm tin.
Nàng ta bảo rằng trong đầu mình có rất nhiều binh pháp, thuộc lòng mười đại chiến dịch lấy ít thắng nhiều, tin chắc các tướng sĩ sẽ xem nàng là nữ tướng tinh trời sinh.
Nhưng khi đến biên ải, những hoài bão hùng tâm của tiểu thư lập tức tan biến như khói mây.
Sa trường đầy cát bụi, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng lên những trận bão cát dữ dội.
Ai nấy tóc tai mặt mũi đều phủ kín bụi, nhưng vì nước khan hiếm, cả tháng trời chẳng mấy khi được tắm rửa.
Đừng nói đâu xa, ăn thì là bánh khô cứng trộn lẫn hạt kê, ngủ thì chen chúc trên những chiếc giường lớn nồng nặc mùi mồ hôi.
Tiểu thư không chịu nổi.
Nàng ta khổ sở muốn trở về, nhưng điều duy nhất giúp nàng trụ lại chính là lời đồn rằng Thái Tử đang ở đây giám quân.
Mặt nàng đỏ ửng, đẩy đẩy ta:
“Đan Quế, ngươi nói xem, nếu gặp được Thái Tử, ta nên nói câu gì đầu tiên để gây ấn tượng với ngài ấy?”
Kết quả, còn chưa gặp được Thái Tử, đã gặp phải bọn lưu tặc.
Đó là một đêm không trăng, lưu tặc tấn công doanh trại của chúng ta.
Bách phu trưởng ra lệnh:
“Mau cầm vũ khí, trốn vào chỗ tối, ngàn vạn lần không được chạy lung tung!”
Nhưng tiểu thư không nghe, nhất quyết chạy loạn.
Nàng ta sợ hãi đến mức mất trí, lao như con thỏ bị kinh hãi, chạy thẳng ra sa mạc vắng người.
Ta không còn cách nào khác, đành phải đuổi theo nàng.
May mắn thay, chúng ta gặp phải một trận bão cát, cơn bão này khiến bọn lưu tặc không tìm ra chúng ta.
Nhưng bất hạnh thay, sau khi bão cát qua đi, chúng ta bị lạc giữa sa mạc.
Ánh mặt trời chói chang như muốn thiêu cháy cả người.
Chúng ta đều hiểu rõ, nếu không tìm được nguồn nước, rất nhanh thôi, cả hai sẽ ch*ết khát.
Chính lúc này, chúng ta gặp phải một nhóm cường đạo sa mạc.
Thủ lĩnh bọn chúng nhận ra chúng ta chỉ là hai nữ nhân vô hại, liền nói có thể cho nước, nhưng điều kiện là một trong hai phải làm áp trại phu nhân.
Tiểu thư ngẩng cao cổ, kiên quyết thà ch*ết chứ không chịu khuất phục.
Có lẽ vì nóng bức đến mức mất tỉnh táo, ta nghe nàng ta thì thầm, miệng lẩm bẩm gì đó rằng mình là nữ chính, nếu thân thể không còn trong sạch thì làm sao xứng làm nữ chính được.
Ta không hiểu thế nào là trong sạch, chỉ biết rằng ta muốn sống.
Thế nên, ta bước ra, chấp nhận yêu cầu của bọn cường đạo.
Bọn chúng cũng xem như có chút đạo nghĩa, quả thực cho chúng ta hai thùng nước, rồi định mang ta đi.
Ta đem nước giao cho tiểu thư, bảo nàng ta đi về phía đông, hẹn sau này sẽ tìm nàng hội ngộ.
Đêm ấy, khi bọn chúng đang tổ chức hôn lễ cho ta và tên thủ lĩnh, ta nhân cơ hội chuốc say hắn, rồi tìm đường thoát thân.
Ta chạy trốn suốt đêm, cuối cùng tìm thấy tiểu thư.
Nhưng khi tới nơi, ta phát hiện nước đã cạn sạch.
Hai thùng nước, nếu chỉ dùng để uống thì không thể nào hết nhanh như vậy trong một đêm.
Tiểu thư đã dùng hai thùng nước cứu mạng ấy để tắm gội và giặt quần áo.
“Xin lỗi Đan Quế, Thái Tử sẽ đi qua đây. Đây là cơ hội cuối cùng của ta, ta muốn trở thành Thái Tử phi…”
Tiểu thư không chỉ tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, mà cả y phục cũng giặt sạch bóng.
So với những người trong sa mạc mặt mày phủ đầy bụi cát, lúc này nàng ta chẳng khác nào một đóa tuyết liên tinh khiết sắp nở rộ, vẻ đẹp thanh khiết tựa tiên nữ hạ phàm.
You cannot copy content of this page
Bình luận