Rời khỏi văn phòng, Vệ Liệt nói với Mộc Cửu Nguyệt: “Trợ lý của tôi, hửm?”
“Chứ sao nữa?” Mộc Cửu Nguyệt thản nhiên đáp: “Anh không nghĩ rằng thời đại này vẫn còn lòng thương hại với kẻ yếu chứ?”
Vệ Liệt cười: “Cũng đúng.”
Mộc Cửu Nguyệt đến gần Vệ Liệt, thì thầm bên tai anh: “Nếu tôi có thể lấy được nhiều áo phòng hộ hơn, anh có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận từ đó?”
Đồng tử của Vệ Liệt co rút dữ dội: “Ý cô là gì?”
“Nghĩa đen thôi.” Mộc Cửu Nguyệt đáp: “Vì bây giờ áo phòng hộ khan hiếm như vậy, nhu cầu thị trường chắc chắn rất lớn. Nếu lúc này đem ra bán, lợi nhuận hẳn sẽ rất cao đúng không? Tôi không rành kinh doanh, nhưng tôi biết cách lấy được hàng.”
Vệ Liệt chăm chú nhìn Mộc Cửu Nguyệt.
Người phụ nữ này, thật sự có thể làm được sao?
Vậy thì cô ấy quá thần kỳ rồi.
“Thật chứ?” Vệ Liệt xác nhận lại.
Mộc Cửu Nguyệt gật đầu: “Tin hay không tùy anh.”
Vệ Liệt kéo Mộc Cửu Nguyệt nhanh chóng rời đi, tìm một góc không người, cúi đầu nói bên tai Mộc Cửu Nguyệt: “Nếu cô thật sự có thể lấy được áo phòng hộ, lợi nhuận kiếm được chia bốn sáu. Tôi bốn, cô sáu. Cô chỉ cần cung cấp hàng, việc bán hàng và khách hàng cứ giao cho tôi.”
Quả không hổ danh là tổng tài bá đạo.
Một khi đã vào thương trường, thì vô cùng dứt khoát, quyết đoán, không hề dây dưa.
“Chốt.” Mộc Cửu Nguyệt mỉm cười nói: “Tôi muốn vàng, càng tinh khiết càng tốt.”
Tuy Vệ Liệt không hiểu tại sao Mộc Cửu Nguyệt lại cần nhiều vàng như vậy, nhưng anh hiểu đạo lý không nên hỏi sâu khi quan hệ còn nông, liền gật đầu đồng ý: “Được.”
Khi đến cổng nơi trú ẩn, Lão Hầu lái xe trở về.
Phía sau xe nhét đầy ắp đồ đạc.
Mộc Cửu Nguyệt ló đầu nhìn.
Chà.
Toàn là những bộ dụng cụ nhà bếp xịn sò mà trước đây không mua nổi.
Lúc này Mộc Cửu Nguyệt mới nhớ ra, mình đã tích trữ rất nhiều thứ, duy chỉ quên mất những dụng cụ nhà bếp tốt như thế này.
Nhưng mà, mục đích của việc tích trữ là gì, chẳng phải là để dùng giao dịch vào lúc này sao.
Bây giờ nhiệt độ cao, gần như không có ai ra ngoài ăn, nên ngành dịch vụ ăn uống cơ bản đều sập tiệm, rất nhiều người đang vội vàng bán tháo đồ đạc trong tay.
Nào là nồi niêu xoong chảo, bàn ghế máy lạnh, các loại dao kéo dụng cụ nhà bếp chưa mở hộp, vân vân và mây mây.
Lão Hầu đi một vòng, dùng một ít vàng đổi được nhiều đồ tốt như vậy, cũng xem như là rất đáng giá.
Lão Hầu vui vẻ nói với Mộc Cửu Nguyệt: “Trước đây tôi có để ý một bộ dao, nghe nói được rèn từ vẫn thạch, giá tám vạn tệ, tôi nào có nỡ mua! Không ngờ hôm nay lại gặp được! Chỉ một sợi dây chuyền vàng là đổi được rồi!”
“Chúc mừng nhé!” Mộc Cửu Nguyệt cười đáp: “Coi như chú đã được thỏa ước nguyện rồi!”
“He he he he he.” Lão Hầu phấn khích lau mồ hôi trên trán.
Toàn thân tràn đầy năng lượng.
“Đi thôi, về nào.” Mộc Cửu Nguyệt nhảy lên xe, đi theo xe của Vệ Liệt, cùng nhau trở về nơi trú ẩn.
Khi họ lên đến đỉnh núi, trời đã hơi hửng sáng.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Mộc Cửu Nguyệt tắm rửa, về phòng ngủ một giấc no nê, sau đó mới đủng đỉnh đi tìm Vệ Liệt, lấy đi hai trăm bộ áo phòng hộ, lấy cớ là để kiểm tra chất lượng.
Vệ Liệt cũng yên tâm giao hết hai trăm bộ áo phòng hộ đổi được cho Mộc Cửu Nguyệt, không hề lo lắng cô sẽ biển thủ.
Chỉ riêng phong thái hào phóng này của Vệ Liệt, Mộc Cửu Nguyệt quyết định sẽ cùng anh ta làm một vố lớn.
Mộc Cửu Nguyệt mang hai trăm bộ áo phòng hộ vào không gian, bắt đầu sao chép vạn lần.
[Phát hiện vật tư cần sao chép vạn lần, cần tiêu hao 9.999.999 gram vàng, Xác nhận/Hủy bỏ]
Mộc Cửu Nguyệt chọn Xác nhận.
Vèo vèo vèo vèo.
Trên mặt đất hiện ra từng hàng áo phòng hộ.
Sao chép vạn lần 200 bộ, chính là 2 triệu bộ, tuy không thể khiến tất cả mọi người trong căn cứ đều mặc được áo phòng hộ, nhưng cũng có thể bảo vệ được một bộ phận.
Mộc Cửu Nguyệt dường như thấy vô số tượng vàng nhỏ đang bay về phía mình.
Mộc Cửu Nguyệt vừa định ra khỏi không gian, bỗng nảy ra một ý, cô cầm lấy một bộ áo phòng hộ đã được sao chép, lại nhấn vào sao chép vạn lần.
Nhưng lần này lại không được.
Bản sao không thể tiến hành sao chép vạn lần.
Nhưng bản gốc thì có thể, chỉ là số lượng vàng cần tiêu hao để sao chép vạn lần là gấp trăm lần so với lần đầu tiên.
Thôi được.
Coi như đây cũng là một cách để ngăn chặn nguồn lợi không cần lao động.
Muốn sống tốt, vẫn phải nỗ lực.
Mộc Cửu Nguyệt giữ lại bản gốc, và giữ thêm hai nghìn bộ áo phòng hộ, số còn lại cô giao hết cho Vệ Liệt sau ba ngày.
Khi Vệ Liệt nhìn thấy đống áo phòng hộ chất cao như núi, cằm anh ta suýt rớt xuống đất.
Dù đã quen với sóng to gió lớn, lần này anh ta vẫn bị sốc nặng.
Anh ta giơ ngón tay cái về phía Mộc Cửu Nguyệt, không nói gì thêm!
Kiếm tiền!
Vệ Liệt lập tức cho người của mình chia số áo phòng hộ thành một trăm lô, thông qua các kênh khác nhau, từ từ đưa vào thị trường thành phố K.
Quả nhiên.
Bây giờ mọi người đều biết lợi ích của loại áo phòng hộ này, những người có tiền đều vắt óc suy nghĩ để mua được một bộ.
Bây giờ nghe nói có một lượng lớn áo phòng hộ xuất hiện, chắc chắn là điên cuồng săn lùng!
Chỉ trong một tuần, gần hai triệu bộ áo phòng hộ đã được bán sạch.
Vệ Liệt tìm Mộc Cửu Nguyệt để lấy thêm hàng, Mộc Cửu Nguyệt xòe tay nói: “Hết rồi, tôi chỉ là may mắn mới lấy được lô hàng này thôi, không có nữa đâu. Nếu thứ này thật sự dễ dàng lấy được, thì sao Sở trưởng Lâm lại coi nó như báu vật?”
Vệ Liệt nghĩ lại, đúng là có lý.
Chỉ là một tuần kiếm tiền đến mỏi cả tay, thật sự là quá đã.
Lần bán áo phòng hộ này đã mang lại cho Vệ Liệt và Mộc Cửu Nguyệt lợi nhuận khổng lồ.
Vệ Liệt lấy gì, Mộc Cửu Nguyệt không biết.
Tiền của Mộc Cửu Nguyệt, toàn bộ được quy đổi thành vàng.
Lúc nhận được, số vàng đó suýt nữa đã lấp đầy khoảng đất trống trong hang động.
Khi Mộc Cửu Nguyệt thu vàng vào không gian, khóe miệng cô gần như cười đến méo đi, ngay cả trong mơ cũng đang cười toe toét.
Có được số vàng này, cuộc sống của cô và Lão Hầu trong thời mạt thế đã hoàn toàn ổn định.
Với bàn tay vàng “sao chép vạn lần”, cô nuôi một đội ngũ cả nghìn người cũng không thành vấn đề.
Những ngày tiếp theo, Mộc Cửu Nguyệt quyết không ra khỏi cửa.
Dù sao bây giờ cô cũng không thiếu vật tư, hà cớ gì phải ra ngoài chịu khổ?
Mỗi ngày đều là ăn uống, tập thể dục, luyện quyền, vung dao, trồng rau, tưới hoa.
Lão Hầu mỗi ngày đều đổi món, thật sự có quá nhiều món ngon, ăn không xuể.
Vệ Liệt cũng đến ăn ké vài bữa, phần lớn thời gian anh ta đều biến mất một cách bí ẩn.
Mộc Cửu Nguyệt cũng không hỏi anh ta đi đâu.
Một người hàng xóm đủ tiêu chuẩn, chính là phải giả câm giả điếc, không hỏi linh tinh.
Vào ngày thứ 68 của đợt nắng nóng khô hạn, Vệ Liệt trở về, mang theo cực kỳ nhiều vật tư, lấp đầy tất cả những chỗ có thể lấp trong hang động.
Tại sao Mộc Cửu Nguyệt lại biết là đã lấp đầy?
Vì Vệ Liệt đã cho người mang những vật tư không nhét vừa, đều gửi đến hang động của Mộc Cửu Nguyệt, nói là tặng cho cô.
Có thể thấy thu hoạch của Vệ Liệt trong khoảng thời gian này lớn đến mức nào.
“Vệ Liệt, anh cũng quá giỏi rồi đấy.” Mộc Cửu Nguyệt vừa cảm thán vừa nhìn đông nhìn tây, hành lang đi lại cũng khó khăn rồi!
“Bây giờ là thời điểm tốt nhất để tích trữ hàng hóa. Đợi đến khi mưa bão và giá rét ập đến, sẽ không thể lấy được hàng chất lượng cao như vậy nữa.” Vệ Liệt nói đùa với Mộc Cửu Nguyệt: “Tôi không giống cô, cô chỉ có hai người với ông chủ Hầu, tôi còn phải nuôi một đội ngũ một trăm người. Không tích trữ thêm chút đồ, sao được?”
You cannot copy content of this page
Bình luận