Danh sách chương

Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy ảnh chụp màn hình liền lập tức gào lên: “Đúng là con đĩ nhỏ không biết xấu hổ, lại còn tìm nhiều thằng đàn ông như vậy! Con đĩ không biết xấu hổ nhà mày…”

Mộc Cửu Nguyệt công khai nhắn trong nhóm: “Ai đánh cho con đàn bà này rụng hai cái răng, tôi thưởng một chai nước tinh khiết 500ml.”

Nói xong, cô chụp một tấm ảnh một chai nước, gửi vào nhóm.

Nhóm vốn đang ồn ào lập tức im phăng phắc.

Không ít người nhìn chằm chằm vào bức ảnh này mà nuốt nước bọt ừng ực.

Người phụ nữ kia lập tức hoảng sợ: “Mày muốn làm gì? Mày làm như vậy là phạm pháp đấy!”

“Ồ? Hóa ra mày cũng biết đến pháp luật à. Vậy thì chồng mày cùng với người khác, giữa đêm khuya bẻ khóa, hành vi này, mày nói xem nên phán mấy năm tù thì hợp lý?” Mộc Cửu Nguyệt hỏi ngược lại.

“Mày… tao…” người phụ nữ kia lập tức bị hỏi cứng họng: “Dù bọn họ có cạy cửa bẻ khóa thì cũng không đáng chết!”

“Mày nói đúng, vậy nên mày dựa vào đâu mà cho rằng chồng của mày đang ở trong tay tao? Mày có bằng chứng gì không?” Mộc Cửu Nguyệt chất vấn.

“Lúc anh ấy đi có nói với tao, anh ấy đi tìm mày!” người phụ nữ trả lời một cách đanh thép.

“Trùng hợp thật, lúc bọn họ cạy cửa bẻ khóa có nói là họ đi tìm tiểu tam bỏ trốn, nói bà vợ mặt vàng ở nhà càng nhìn càng thấy ghê tởm, cơm cũng ăn không vô!” Mộc Cửu Nguyệt mở miệng là bịa.

“Mày nói láo!” người phụ nữ lập tức phát điên, gửi những đoạn âm thanh chói tai trong nhóm.

“Tao có video giám sát, mày có không?” Mộc Cửu Nguyệt hỏi ngược lại.

Người phụ nữ bị hỏi đến mức không nói nên lời, tiếp tục gửi tin nhắn thoại trong nhóm, không ngừng chửi rủa Mộc Cửu Nguyệt.

Mộc Cửu Nguyệt không thèm mở ra, lại gửi một tấm ảnh khác, là một thùng nước khoáng.

“Ai đánh cho con đàn bà này không còn cái răng nào, cả thùng nước này chính là thù lao. Tôi cần có hình ảnh chứng minh.” Mộc Cửu Nguyệt buông một câu, trong nhóm lập tức có người không ngồi yên được nữa.

“Cô Mộc, giao dịch ở đâu?”

Mộc Cửu Nguyệt mỉm cười: “Anh báo tọa độ, tôi sẽ cho người gửi qua. Anh cũng không cần sợ tôi nuốt lời, nhà tôi ở ngay khu này, muốn tìm tôi tính sổ, lúc nào cũng được.”

“Được.” người đó đồng ý.

Người phụ nữ lúc nãy còn đang chửi rủa Mộc Cửu Nguyệt, lập tức hoảng sợ.

Vội vàng rời khỏi nhóm, biến mất.

Nhưng mà, cô ta thật sự đã biến mất rồi sao?

Không.

Một tiếng sau, trong nhóm có người gửi một tấm ảnh, rõ ràng là một người phụ nữ bị đánh mặt mày bê bết máu, một đống răng vương vãi trên đất, đang quỳ gối xin tha.

Mộc Cửu Nguyệt sau khi thưởng thức xong, lập tức nhắn tin riêng cho đối phương: “Đến cống số ba khu vực Bắc Sơn, rẽ trái ba mươi mét, đi thẳng hai mươi mét, có một tấm đá. Lật tấm đá lên, bên dưới chính là thù lao của anh.”

“Hy vọng cô không lừa tôi.”

“Yên tâm, tôi rất có uy tín.”

Mộc Cửu Nguyệt đương nhiên có uy tín.

Chỗ nước đó là do cô đã giấu ở đó từ trước, để lỡ có bị mất vật tư thì có thể nhanh chóng tìm được điểm bổ sung, nên đã chuẩn bị sẵn.

Người đã trải qua tận thế, hiểu rõ nhất đạo lý “thỏ khôn có ba hang”.

Đồ không nhiều, có thể là vài miếng lương khô nén, vài chai nước.

Nhưng vào lúc đói khát nhất, đó chính là vật tư cứu mạng.

Một tiếng nữa sau, trong nhóm có một tin nhắn, là người đó dùng điện thoại chụp lại một thùng nước khoáng, kèm theo tin nhắn: “Đã nhận được thù lao.”

Trong nhóm im lặng ba giây, rồi lập tức bùng nổ.

Tất cả mọi người điên cuồng nhắn tin riêng cho Mộc Cửu Nguyệt, muốn xin cô đồ ăn, đồ uống, thuốc men các loại.

Không ai ngờ rằng, Mộc Cửu Nguyệt ngày thường trông không có gì nổi bật nhất lại có trong tay nhiều vật tư như vậy. Một thùng nước nói cho là cho.

Có thể thấy trong tay cô ta còn giấu nhiều vật tư hơn nữa!

Nhưng cũng có không ít người bắt đầu e dè Mộc Cửu Nguyệt.

Cô gái nhỏ này trước đây trông gầy gò, hiền lành, không ngờ tính tình lại bạo lực đến vậy. Nói đánh người là đánh người, lại còn ra tay tàn nhẫn như thế.

Nhưng lại càng có nhiều người, âm thầm muốn đi cướp của Mộc Cửu Nguyệt.

Họ cho rằng Mộc Cửu Nguyệt chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ, chỉ cần động tay một chút là có thể giải quyết được.

Đến lúc đó, những vật tư của cô ta, không phải là của họ sao?

Mộc Cửu Nguyệt với một niềm thích thú tà ác đọc hết tất cả các tin nhắn riêng, sau đó thong thả cài đặt chặn người lạ và từ chối lời mời kết bạn.

Khu chung cư Hạnh Phúc sắp sửa “hạnh phúc” lên rồi đây.

Người tiếp theo sẽ là ai đây?

Hai giờ sáng.

Mộc Cửu Nguyệt đang ngủ say sưa thì điện thoại kêu “tít tít tít”.

Mò lấy điện thoại ra xem, cô lập tức bật cười.

Đây là báo động từ camera giám sát ở căn nhà tại khu chung cư Hạnh Phúc: Có kẻ xâm nhập.

Mộc Cửu Nguyệt ngáp một cái rồi mở video ra.

Chỉ thấy ba người đàn ông lén lén lút lút xuất hiện trước cửa nhà cô.

Một trong số đó lên tiếng hỏi: “Các cậu chắc chắn đây là nhà của Mộc Cửu Nguyệt không? Cô ta bây giờ đang ở trong đó à?”

Người thứ hai lên tiếng: “Chưa nghe nói cô ta có chỗ ở nào bên ngoài. Tôi nghe mấy bà dì ngoài phố nói, cô ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, dành dụm mấy năm trời mới trả được tiền cọc. Riêng tiền trả góp đã đủ cho cô ta khổ sở rồi, hoàn toàn không mua nỗi nhà ở nơi khác. Cô ta ngoài việc ở nhà ra thì còn đi đâu được nữa? Thời tiết nóng như thế này, ra ngoài chính là tìm đến cái chết!”

Người đàn ông thứ ba nói: “Chẳng trách mấy ngày nay cô ta luôn ở trong nhà. Hóa ra là trong nhà giấu nhiều vật tư, nên mới trốn trong đó không ra. Nghe nói con nhỏ này trông cũng xinh, lại còn cao gầy. Đến lúc đó, ba anh em mình cứ hưởng thụ trước một phen đã, he he he he he…”

“Đó là tự nhiên rồi. Các cậu trước, tôi sau cùng. He he ha ha.” Cả ba người đàn ông cùng nở một nụ cười dâm đãng.

Bản tính con người trong thời tận thế, chính là trực tiếp như vậy.

Mộc Cửu Nguyệt sớm đã không còn lấy làm lạ.

Đây chính là lý do trước khi đi cô đã tự lắp một cái camera.

Nhiều trò vui như vậy, bỏ lỡ thì đáng tiếc quá!

Cánh cửa bị cạy một lúc thì mở ra.

Cửa vừa mở, cả ba người vội vàng xông vào.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến họ kinh ngạc!

Trong nhà trống không.

Trống đến mức nào ư?

Ngoài cửa ra vào và cửa sổ vẫn còn, những thứ khác đều đã không còn.

Nội thất, đồ điện gia dụng, ngay cả sàn nhà cũng không còn.

“Người đâu? Vật tư đâu?” người đàn ông đầu tiên không nhịn được mà nhảy cẫng lên: “Đây thật sự là nhà của Mộc Cửu Nguyệt sao? Vậy sao cô ta không ở nhà?”

Người đàn ông thứ hai đập đùi: “Chúng ta bị lừa rồi!”

Người đàn ông thứ ba phản ứng nhanh nhất: “Không ổn rồi, mau đi! Chúng ta bị lừa rồi!”

Nhưng đã quá muộn rồi.

Một bóng đèn trên đầu đột nhiên nổ tung, một luồng khói độc lập tức bao trùm cả ba người.

Mộc Cửu Nguyệt điều khiển camera, nhắm thẳng vào mặt của ba người bọn họ, “cạch cạch cạch” một loạt ảnh, vẫy tay chào vào ống kính: “Tạm biệt các người nhé!”

Lời vừa dứt.

Cả ba người “bịch bịch bịch” ngã xuống đất.

Không cần phải đi bổ thêm cho họ ba nhát dao.

Ngày mai trời vừa sáng, nhiệt độ vừa tăng lên, ba người bọn họ ai nấy cũng đều sẽ chết nóng trong căn nhà này.

Làm xong những việc này, Mộc Cửu Nguyệt thỏa mãn chuẩn bị đi ngủ lại.

Nào ngờ lại quá phấn khích, không ngủ được. Dứt khoát ngồi dậy, lấy máy chơi game ra chơi một lúc.

Đang chơi thì điện thoại rung một cái, một tin nhắn được gửi đến.

Là tin nhắn của Vệ Liệt: “Nơi trú ẩn ở thành phố K tìm tôi làm giao dịch, hẹn tối mai đến sàn giao dịch. Cô có đi không?”

Mắt Mộc Cửu Nguyệt đảo một vòng, trả lời tin nhắn: “Giao dịch những gì?”

Vệ Liệt hỏi lại: “Bây giờ cô còn cần gì nữa?”

Mộc Cửu Nguyệt hỏi: “Có xuồng cao su hoặc thuyền kayak không?”

Vệ Liệt: “Có.”

Mộc Cửu Nguyệt: “Cho tôi đi cùng.”

Hết Chương 26: Dùng vật tư tát vào mặt.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page