Tôi cúi xuống, lần cuối cùng nhìn ông ta.
“Cha, tất cả những gì ông đã bỏ ra cho tôi, tôi đều có thể trả lại.”
“Nhưng những trận roi, những cái tát, tất cả những đau khổ tôi đã chịu vì ông—”
“Ông có thể trả lại cho tôi không?”
20.
Sau khi ra nước ngoài, tôi hiếm khi say rượu nữa.
Chỉ có hôm nay, khi nhìn ra biển xanh biếc trước mắt.
Tôi tùy tiện để bản thân uống đến mơ màng, rồi mơ thấy những ngày còn ở cô nhi viện.
Từ nhỏ, tôi đã không phải một đứa trẻ dễ được yêu thích.
Không thích cười, cũng không biết lấy lòng người khác.
Họ nói tôi vừa sinh ra đã khắc chết mẹ, là một đứa trẻ xui xẻo.
Nhân viên trong viện ghét tôi, lúc nào cũng bớt xén phần cơm, quần áo để lại cho tôi cũng là thứ tồi tàn nhất.
Ăn không đủ no, không có sức.
Làm việc không tốt, lại bị đánh.
Sống, là một điều đau đớn.
Cứ thế, tôi sống hết ngày này qua ngày khác.
Đói khát và nghèo đói không giết chết tôi.
Ánh mắt khinh miệt và những lời nhục mạ cũng không vùi dập được tôi.
Vậy nên, cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày “sống” theo đúng nghĩa.
Một người đàn ông cao lớn, mặc vest chỉnh tề đẩy cửa phòng viện trưởng bước vào.
Ông ta nói mình là cha tôi.
Tôi nhìn gương mặt nghiêm nghị, đầy uy quyền của ông ta.
Nhìn thấy trong mắt ông ta ẩn giấu sự chán ghét sâu thẳm.
Nhưng điều tôi nhớ đến— Lại là cuốn truyện cổ tích cũ kỹ mà mình từng tìm thấy trong phòng đọc sách rách nát của cô nhi viện.
Trong thế kỷ đầu tiên bị nhốt trong bình, ác quỷ tự nhủ: “Nếu ai cứu ta trong thế kỷ này, ta nhất định sẽ báo đáp người đó, để hắn có tiền tiêu cả đời không hết.”
Trong thế kỷ thứ hai, ác quỷ hứa hẹn: “Ta sẽ đào lên tất cả kho báu dưới lòng đất để tặng cho ân nhân.”
Trong thế kỷ thứ ba, ác quỷ cam kết: “Ta sẽ ban cho hắn ba điều ước.”
Nhưng ba thế kỷ trôi qua, không ai đến cứu hắn.
Đến thế kỷ thứ tư, ác quỷ phẫn nộ nói với chính mình: “Nếu ai cứu ta vào lúc này, ta sẽ giết chết hắn.”
Tôi nắm lấy tay cha, bước ra khỏi cô nhi viện, quỳ trước cổng biệt thự nhà họ Thẩm lập lời thề.
“Tôi tồn tại vì gia tộc, tôi sẽ dâng hiến tất cả cho gia tộc, mọi việc tôi làm chỉ vì lợi ích của gia tộc.”
Có gì khác biệt chứ?
Lời thề của ác quỷ—
Làm gì có giá trị?
Người cha thân yêu của tôi.
Đây là năm thứ mười hai tôi bị nhốt trong chiếc bình này.
Hãy để tôi giết ông đi.
21.
Tôi đáp chuyến bay rạng sáng về nước.
Sống ở nước ngoài quá lâu, tôi vụng về thử gọi xe bằng ứng dụng vừa tải về.
Sau hai lần đăng ký nhầm thành tài xế, tôi lặng lẽ đặt điện thoại xuống.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo, kéo tôi vào trong xe, khiến tôi ngồi vắt ngang trên đùi người đàn ông kia.
Cạch!
Cửa xe đóng sầm lại.
Chuông báo nguy hiểm vang lên trong đầu.
Nhưng vừa chạm vào hơi thở quen thuộc, mọi cảnh giác lập tức tan biến.
Tư thế này…
Ngay cả eo cũng theo phản xạ mà run lên.
Tôi run rẩy quay đầu lại, chạm phải một đôi mắt phượng xinh đẹp.
Đuôi mắt đỏ hoe, như thể vừa khóc.
Tạ Ứng Hoài siết chặt eo tôi, nghiến răng: “Thẩm Trúc Huyên, anh rẻ mạt đến mức không xứng đáng được biết lý do bị em bỏ rơi sao?”
“Em…”
Chưa kịp nói gì, cổ tay chợt lạnh buốt.
Tôi cúi đầu.
Một chiếc còng tay bằng bạc, khóa chặt cổ tay tôi và Tạ Ứng Hoài lại với nhau.
“Muộn rồi.” Tạ Ứng Hoài nhếch môi, cười đầy giễu cợt: “Dù là vì lý do gì, dù em có yêu anh hay không… anh cũng sẽ không để em đi nữa.”
Tôi lặng im.
Thật ra… tôi có thể giải thích mà.
22.
Tạ Ứng Hoài đưa tôi về nhà.
Xuống xe, tôi mới phát hiện — anh vẫn còn sống trong căn hộ gần trường mà tôi từng mua.
Tôi khựng lại, vừa định nói gì đó, nhưng Tạ Ứng Hoài đã nhanh gọn còng tôi vào đầu giường, thảnh thơi ngồi xuống sofa.
“Thẩm Trúc Huyên, bây giờ em chính là chim hoàng yến của anh rồi.”
“Sao nào? Nghĩ ra cách nào để làm chủ nhân vui chưa?”
You cannot copy content of this page
Bình luận