Tạ Ứng Hoài cúi đầu, giọng trầm thấp: “Anh hiểu rồi.”
“Ít nhất… đừng vứt bỏ anh.”
Cánh cửa phòng khép lại.
Trên bàn là vé máy bay của chuyến bay sáng mai.
Tôi cắn chặt mu bàn tay, nước mắt lặng lẽ rơi, từng giọt, từng giọt.
Bàn tay siết chặt tấm vé trước ngực.
Tự nhủ hết lần này đến lần khác: “Mình không yêu anh ấy.”
Tạ Ứng Hoài, tôi không yêu anh.
17.
Yêu là gì?
Thật ra tôi không hiểu.
Một thứ chưa từng có được, thì làm sao có thể hiểu được ý nghĩa của nó?
Lật tìm trong ký ức, chỉ có cơm nguội ở cô nhi viện, roi da và những cái tát của cha.
Khoảnh khắc Tạ Ứng Hoài xuất hiện.
Ánh mắt tôi vô thức đuổi theo anh.
Muốn đến gần, muốn chạm vào.
Rất kỳ lạ.
Đây không giống như tình yêu, mà giống một loại dục vọng ích kỷ xấu xa hơn.
Yêu là gì?
Với một người như tôi, đó không phải là vấn đề quan trọng.
Thứ vốn dĩ không thể có được, ngay từ đầu, chẳng đáng để theo đuổi.
Trước khi rời đi, tôi đã chuyển gần như toàn bộ số tiền mình có thể sử dụng vào chiếc thẻ ngân hàng từng đưa cho Tạ Ứng Hoài.
Tôi đã mua ba tháng của anh.
Giờ đây, dùng số tiền này, xem như trả lại một phần.
18.
Ba năm, tôi đã xây dựng được một hệ thống kinh doanh ở nước ngoài còn lớn mạnh hơn trong nước gấp bội.
Cha vượt ngàn dặm xa xôi đến, đích thân quan sát thành quả của tôi.
Ông ta hào hứng xoa tay, đi qua đi lại trong văn phòng của tôi.
“Giỏi lắm, đúng là người thừa kế mà cha chọn!”
Ông ta trông có vẻ rất vui.
Tôi cũng rất vui, liền hỏi: “Thứ mà ba năm trước không tìm được, phải làm sao đây?”
Sắc mặt Thẩm Diên trầm xuống, nhưng rất nhanh đã thả lỏng.
“Không sao cả. Sắp xong rồi, đợi cha đổi quốc tịch, tất cả đều chẳng còn quan trọng nữa.”
“Vậy thì tốt quá.” Tôi giơ chiếc USB trong tay lên, mỉm cười: “Cha, thứ mà cha đang tìm… có phải là cái này không?”
Khuôn mặt Thẩm Diên lập tức biến sắc.
19.
Tôi tiếp cận Tạ Ứng Hoài là để che giấu một bí mật.
Cha của anh là người cẩn trọng, mỗi lần giao dịch đều lưu lại bản ghi âm.
Ba năm trước, nhà họ Tạ vì cắt xén vật liệu xây dựng mà gây ra một vụ tai nạn công trình nghiêm trọng.
Người giới thiệu nhà cung cấp vật liệu đó cho ông ấy — chính là Thẩm Diên.
Dù cha Tạ ký hợp đồng khi đã biết rõ rủi ro, thì chuyện Thẩm Diên kiếm lợi từ đó cũng là sự thật.
Một khi đoạn ghi âm đó bị lộ ra, Thẩm Diên cũng không thể thoát khỏi liên can.
Để bảo vệ bản thân, ông ta đã làm giả một đoạn ghi âm khác nhằm tẩy sạch mọi liên quan, định tráo đổi bản gốc.
Nhưng khi tìm lại, chiếc USB vốn đặt trong ngăn kéo đã biến mất không dấu vết.
Thẩm Diên nghi ngờ thứ đó nằm trong tay Tạ Ứng Hoài, nên bằng mọi giá sắp đặt để tôi tiếp cận anh.
Nhưng có nằm mơ ông ta cũng không ngờ được — Chiếc USB ấy, từ đầu đến cuối, vẫn luôn nằm trong tay tôi.
Tôi cong môi, cười đến nheo cả mắt: “Cha quên rồi sao? Hôm đó, khi hai người bàn chuyện hợp tác, con cũng có mặt mà.”
“Khi người ta rót trà cho cha, con đã lặng lẽ mang USB đi rồi.”
Sắc mặt Thẩm Diên trở nên khó coi, giọng ông ta gằn xuống chất vấn tôi: “Rốt cuộc mày muốn làm gì?”
“Thử đoán xem?”
Tôi chỉ cười không đáp.
Giây tiếp theo, Thẩm Diên bất ngờ lao tới, giật phăng chiếc USB trong tay tôi, rồi đạp nát dưới chân.
Tôi phất tay một cái, bảo vệ lập tức ập vào khống chế ông ta.
“Ngốc quá, tôi đã gửi cái thật đi từ lâu rồi.”
“Ba năm đấy, tôi đã đợi ba năm. Đợi ông mất cảnh giác, đợi thế lực của ông dần dần chuyển ra nước ngoài—và trở thành thế lực của tôi.”
“Ông nghĩ tôi sẽ cho ông cơ hội để giãy giụa sao?”
“Vé máy bay đã đặt sẵn rồi. Người cha tốt à, về nhà ngoan ngoãn chờ trát hầu tòa đi.”
Thẩm Diên vùng vẫy, vội vàng hét lên: “Khoan đã! Dù sao tao cũng đã nuôi mày bao nhiêu năm trời, đổ vào người mày không biết bao nhiêu tài nguyên, cần gì phải tuyệt tình đến mức này?”
You cannot copy content of this page
Bình luận