Thái Tử Bắc Kinh Trở Thành Chim Hoàng Yến Của Tôi

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Tôi lặng lẽ nghe anh nói, không đáp lời.

 

Chỉ cảm thấy có thứ gì đó trong tim đang sống lại.

 

Bén rễ, nảy mầm.

 

Cả trái tim ngứa ngáy.

 

Nhưng vẫn có một giọng nói khác vang lên trong lòng, lạnh lùng nhìn xuống.

 

Nó nói: Mày không xứng đâu.

 

13.

 

Lần nữa gặp lại Chúc Điềm, cô ta chặn tôi trong con hẻm gần trường học.

 

“Cô có thể buông tha cho Tạ Ứng Hoài được không?”

 

Tôi nhìn cô ta đầy hứng thú.

 

Con hẻm quen thuộc này gợi lên vài ký ức, có chút không thoải mái.

 

Chúc Điềm lập tức càng tỏ ra hống hách hơn: “Nếu không phải cô dùng tiền trói buộc anh ấy bên mình, anh ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy!”

 

“Cô đừng nghĩ có thể dễ dàng chia rẽ chúng tôi!”

 

Tôi không nhịn được bật cười: “Haha, Tạ Ứng Hoài có biết chuyện này không?”

 

Thủ đoạn quá tầm thường.

 

Vô vị thật.

 

Tôi chẳng có hứng thú, đẩy cô ta ra định rời đi.

 

Chúc Điềm ở phía sau bật cười lạnh lùng: “Thẩm Diên có biết cô đã chuyển nhiều tiền như vậy cho Tạ Ứng Hoài không?”

 

Tôi dừng bước, quay lại nhìn cô ta.

 

“Ý cô là gì?”

 

Chúc Điềm quấn lọn tóc trong tay, nở nụ cười khinh miệt: “Thẩm Diên chịu giao quyền lực lớn như vậy cho một đứa con riêng, cũng không dễ dàng gì nhỉ?”

 

“Nhưng mà… nếu tôi kể hết những chuyện này cho cha chị nghe.” Cô ta ghé sát tai tôi, nụ cười đắc thắng hiện rõ: “Ông ta còn cho phép cô tùy tiện làm loạn như thế này sao?”

 

14.

 

Một tiếng động lớn vang lên.

 

Tôi siết cổ Chúc Điềm, ném cô ta đập vào tường.

 

Chúc Điềm gào lên chói tai: “Thẩm Trúc Huyên, cô dám động vào tôi?!”

 

“Tôi có gì mà không dám?” Tôi cười đầy khiêu khích, ép Chúc Điềm lùi từng bước: “Nếu Thẩm Diên đã giao quyền lực này cho tôi, thì tôi có đủ tư cách sử dụng số tiền đó.”

 

“Số tiền này sẽ mang lại lợi nhuận khổng lồ khi Tạ thị vực dậy.”

 

“Chỉ là một khoản đầu tư thôi, cô tưởng tôi cũng ngốc nghếch như cô, vì mấy chuyện yêu đương vớ vẩn mà mụ mị đầu óc à?”

 

Chúc Điềm trừng mắt nhìn tôi, the thé hét lên: “Thẩm Trúc Huyên, cô còn diễn cho ai xem nữa?

 

“Chuyện làm ăn gì mà khiến cô đem hơn nửa tài sản của mình ra để giúp anh ấy?”

 

“Cô dám nói mình không có chút tư tâm nào sao? Cô dám nói mình không yêu anh ấy sao? Có dám không?”

 

Tôi nghe mà cảm thấy vô lý hết sức.

 

“Tôi không yêu anh ta, cô muốn tôi nói bao nhiêu lần?”

 

Đôi mắt Chúc Điềm bỗng sáng lên, đột nhiên hét về phía sau lưng tôi: “Anh Ứng Hoài, anh nghe thấy chưa?”

 

“Em đã nói rồi, cô ta căn bản không thích anh đâu!”

 

15.

 

Không biết từ lúc nào, mây đen đã hoàn toàn che kín bầu trời.

 

Một tia sấm chớp lóe lên.

 

Gương mặt của Tạ Ứng Hoài thoáng hiện rõ trong khoảnh khắc ánh sáng chớp nhoáng.

 

Anh nhìn tôi, ánh mắt có chút lạnh lẽo.

 

Tôi không có ý định giải thích điều gì.

 

Ngay từ đầu, mối quan hệ chim hoàng yến này vốn chẳng thể nói đến chuyện yêu đương, cũng không cần phải nói đến tình yêu.

 

Tôi không yêu anh.

 

Cần gì phải giải thích?

 

Mưa đêm hè, lúc nào cũng đến nhanh và dứt khoát.

 

Trong chớp mắt, tất cả cảm xúc đều bị dập tắt hoàn toàn.

 

Chỉ còn lại sự ẩm ướt bám trên quần áo, khiến người ta khó chịu.

 

Không sao cả.

 

Áo ướt thì thay cái khác là được.

 

Tôi bước đến gần Tạ Ứng Hoài: “Anh nghe thấy rồi chứ?”

 

Tạ Ứng Hoài im lặng.

 

Tiếng mưa quá lớn, tôi không nghe thấy nhịp tim của anh.

 

Bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.

 

“Đưa tôi về đi.”

 

16.

 

Tạ Ứng Hoài đứng trước cửa phòng tôi, cúi mắt xuống, im lặng không nói một lời.

 

“Sao thế?”

 

Không rõ là muốn làm tổn thương ai.

 

Nhưng bản năng mách bảo tôi, phải giẫm vào đâu mới đau nhất.

 

“Một chú chim hoàng yến tận tâm, có định thực hiện nghĩa vụ của mình không?”

 

Tạ Ứng Hoài ngước mắt nhìn tôi, trong mắt là sự hoang mang và đau đớn.

 

Tôi không muốn anh mở miệng, không muốn nghe anh nói gì cả.

 

Móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, tôi cười, tiếp tục nói: “Biểu cảm đó là gì vậy? Đừng nói là anh thực sự yêu tôi rồi đấy nhé?

 

“Chúng ta là loại quan hệ đó sao? Không phải chứ?”

 

“Ngay từ đầu, đây chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, Tạ Ứng Hoài.”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page