Thái Tử Bắc Kinh Trở Thành Chim Hoàng Yến Của Tôi

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Đôi mắt phượng sắc bén vương hơi nước, đuôi mắt cụp xuống.

 

“Chị, giúp em đi.”

 

Rõ ràng biết anh đang giả vờ, nhưng…

 

Không thể từ chối.

 

Tôi thở dài, nghiêng người giúp anh thắt dây an toàn.

 

Cạch.

 

Tiếng khóa dây vang lên nhẹ nhàng.

 

Ngay giây tiếp theo, một bàn tay nóng rẫy đặt sau gáy tôi.

 

Một cánh tay khác vòng qua ôm lấy eo, kéo tôi vào lòng.

 

Rồi trao cho tôi một nụ hôn mềm mại.

 

Tách ra, đôi mắt của Tạ Ứng Hoài sáng rực, như thể ánh trăng đọng lại trong đó.

 

“Chị, đừng bỏ rơi em.”

 

“Lần sau, em nhất định sẽ thắng.”

 

Tôi hé môi, nhưng không thốt ra được lời nào.

 

Tim dường như mắc bệnh.

 

Khoảnh khắc đó, nó đập cuồng loạn, vang rền bên tai.

 

Như muốn nhảy khỏi lồng ngực để tìm đến một trái tim khác mà hôn lên.

 

Lý trí và dục vọng giằng co trên một ranh giới mong manh.

 

Tôi bám lấy sợi lý trí cuối cùng, đẩy Tạ Ứng Hoài ra.

 

“Đến bệnh viện trước.”

 

Một đôi tay lại ôm lấy eo, kéo tôi trở về.

 

Ngón tay anh luồn vào mái tóc dài của tôi, xoa nhẹ sau gáy một cách gấp gáp.

 

Như một sự mời gọi không lời.

 

“Không kịp nữa rồi, chị.”

 

“Cứu em ngay bây giờ, được không?”

 

Dục vọng lan tràn trong không gian chật hẹp.

 

Đêm hè oi bức, cơn mưa bất chợt đổ xuống.

 

Những giọt mưa dày đặc đập mạnh lên nền xi măng.

 

Cuộn trào, vỡ tung, bắn lên.

 

Mưa rơi xối xả.

 

9.

 

Một tiếng rưỡi sau, tôi run tay, chân mềm nhũn, cố gắng điều hòa hơi thở.

 

Lúc này mới nhìn thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ trên màn hình điện thoại.

 

Dãy tên được sắp xếp ngay ngắn trên màn hình lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tôi, như một lời chế giễu.

 

Từng chút một cuốn sạch hơi ấm còn sót lại trên người tôi.

 

Tạ Ứng Hoài đang ở bệnh viện chụp phim, trong xe chỉ có mình tôi.

 

Tôi cắn môi, nhấn nút gọi lại.

 

Điện thoại rất nhanh đã được bắt máy.

 

Giọng nói bên kia lạnh lẽo như một cỗ máy: “Bây giờ, lập tức về biệt thự.”

 

Cảm xúc bị rút sạch trong chớp mắt.

 

Tôi nhìn chăm chú vào chính mình của một giây trước.

 

Tôi khinh bỉ bản thân.

 

Tôi cười nhạo bản thân.

 

Tôi coi thường bản thân.

 

Giọng tôi vang lên, lạnh lẽo, vô cảm – không khác gì người ở đầu dây bên kia.

 

“Vâng, thưa cha.”

 

10.

 

Bước vào biệt thự, người đàn ông đứng giữa phòng khách quay người lại, trên gương mặt không có chút cảm xúc vui buồn.

 

Chát! Chát!

 

Ông ta gõ cây roi da trong tay.

 

“Thẩm Trúc Huyên, dạo này có phải cha đã quá nuông chiều con rồi không?”

 

Tôi cúi mắt xuống, gương mặt không chút biểu cảm quỳ xuống.

 

Đầu roi chạm vào trán tôi.

 

Lạnh lẽo đến thấu xương.

 

“Có cần cha nhắc lại lời thề mà con đã lập trước cánh cửa này không?”

 

“Con không quên, thưa cha.”

 

Ký ức ào ạt ùa về, đè nặng lên lưng.

 

Tôi là con gái ngoài giá thú của Thẩm Diên.

 

Mẹ tôi từng là tình nhân mà ông ta nuôi bên ngoài.

 

Vì muốn bám lấy cây đại thụ mang tên nhà họ Thẩm, bà ta đã lén vứt bỏ thuốc tránh thai, nhưng cuối cùng lại qua đời vì khó sinh vào ngày tôi chào đời.

 

Những toan tính và dã tâm không biết nên gọi là thông minh hay ngu ngốc ấy, còn chưa kịp thực hiện đã tiêu tan.

 

Bỏ lại tôi, một đứa bé chẳng hay biết gì, chật vật trưởng thành trong cô nhi viện suốt mười hai năm.

 

Năm tôi mười hai tuổi, Thẩm Diên đón tôi từ cô nhi viện về, ép tôi quỳ trước cửa nhà họ Thẩm, lập lời thề.

 

“Tôi tồn tại vì gia tộc, tôi sẽ dâng hiến tất cả cho gia tộc, mọi việc tôi làm đều vì lợi ích của gia tộc.”

 

Những năm tháng thơ ấu của tôi bị giam cầm trong lời thề ấy.

 

Chịu đựng hết lần này đến lần khác những trận đòn roi và những cái tát, để rồi trưởng thành thành một kẻ ngoan ngoãn phục tùng trước mặt ông ta.

 

Giọng nói của Thẩm Diên vang lên trên đỉnh đầu tôi: “Nếu đã không quên, vậy tại sao đến giờ thứ cha bảo con tìm vẫn chưa có manh mối?”

 

“Cha, con đã lục soát toàn bộ đồ của anh ta, nhưng không tìm thấy gì cả.”

 

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên.

 

Thẩm Diên đi qua đi lại trong phòng khách, cây roi trong tay quất lên không trung phát ra tiếng “chát chát”.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page