“Kịch hay gì?”
Tôi bình tĩnh né tránh.
Hít sâu một hơi.
Sắp không giữ nổi nụ cười trên mặt rồi.
Hắn sẽ không thực sự nghĩ rằng lần trước tôi ra mặt là để giúp hắn thoát khỏi rắc rối đấy chứ?
Nhà họ Chu tuy không được tôi để vào mắt, nhưng cũng đâu đến mức không mua nổi một cái gương?
“Xem rồi sẽ biết, đảm bảo cô sẽ thích.”
Chu Nghiệp cười bí hiểm.
Hắn dẫn tôi rẽ vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.
Ánh chiều tà rọi vào con hẻm sâu hun hút, cảnh tượng trước mắt phơi bày không sót một chi tiết.
Tạ Ứng Hoài bị mấy người đè chặt xuống đất.
Trên người anh chi chít vết thương.
Máu thấm ướt áo sơ mi, rồi khô lại, để lại những vệt đỏ sẫm.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh hơi ngẩng đầu lên, nhưng lập tức bị đè xuống lần nữa.
Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy một vết thương rạch ngang khuôn mặt đẹp như tác phẩm nghệ thuật kia.
Rõ ràng sáng nay trước khi ra ngoài vẫn còn nguyên vẹn…
Chu Nghiệp vẫn đang hả hê thao thao bất tuyệt: “Thấy không? Đây là kết cục của thằng nhãi này khi dám khiêu khích tôi!”
“Mẹ nó, trước kia ỷ vào nhà có tiền mà vênh váo, giờ thì chỉ đáng bò dưới chân tôi mà sủa thôi! Đáng đời, hahaha…”
“Chu Nghiệp.” Tôi lạnh giọng cắt ngang.
“Gì vậy?” Chu Nghiệp ngập ngừng nhìn tôi, trên mặt thoáng hiện chút bất an: “Huyên Huyên, sao sắc mặt cô khó coi vậy? Không lẽ…”
Không chờ hắn nói hết, tôi đã tung một cú đá thẳng vào khoeo chân hắn.
Chu Nghiệp không kịp phản ứng, khuỵu xuống, trong chớp mắt đã bị tôi bẻ quặt hai tay ra sau, đè đầu hắn nện mạnh xuống nền xi măng.
Bịch!
Một tiếng trầm đục vang lên.
“Đ*t m*…!”
Chu Nghiệp đau đến mức nghiến răng, vừa mở miệng đã là một chuỗi chửi thề tục tĩu.
Nhưng may thay, tôi rất kiên nhẫn.
Từng chút một, chậm rãi, chậm rãi ấn đầu hắn xuống nền đất.
Cho đến khi hắn không thể thốt ra thêm một chữ nào nữa.
Con hẻm nhỏ yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Chỉ còn lại giọng tôi, từng chữ, từng chữ vang lên rõ ràng.
“Ai cho phép các người động vào người của tôi?”
Đầu Chu Nghiệp bê bết máu, cả người run rẩy, không dám hé môi, bị tôi giữ chặt trong tư thế đầy nhục nhã.
Tôi ngẩng đầu, đảo mắt nhìn một lượt những kẻ xung quanh đang chết lặng, khẽ mỉm cười: “Sao vậy?”
“Có con chó trung thành nào muốn xông lên bảo vệ chủ nhân không?”
7.
Người của Chu Nghiệp bỏ chạy sạch sẽ.
Tạ Ứng Hoài người đầy thương tích, vậy mà vẫn nắm lấy tay tôi, cẩn thận nhìn trái nhìn phải.
“Tay em có bị thương không?”
Tôi cạn lời, lục lọi trong túi xách, lấy ra tuýp thuốc trị thương ném cho anh.
“Thuốc mỡ sơ cứu, cứ dùng tạm, lát nữa đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa.”
Tạ Ứng Hoài nhận lấy thuốc, nhưng lại cau mày: “Sao trong túi em lúc nào cũng có thứ này? Thường xuyên bị thương à?”
Tay tôi khựng lại, ngón tay vô thức co lại, nhưng ngay sau đó tôi thản nhiên đáp: “Phòng hờ thôi.”
“Bôi nhanh lên, để lại sẹo thì tôi không cần anh nữa đâu.”
Tạ Ứng Hoài lập tức im lặng, ngồi xổm xuống một góc, cẩn thận bôi thuốc.
Vẫn chưa có ai đưa Chu Nghiệp đi.
Hắn nằm thẳng cẳng trên đất như một đống bùn nhão, thở dốc.
Đôi mắt ngập tràn oán độc nhìn chằm chằm vào tôi và Tạ Ứng Hoài.
“Thẩm Trúc Huyên, cô nuôi hắn chẳng phải để nhục nhã hắn thôi sao?
“Tôi tìm người đánh hắn một trận thì có gì sai?”
Tạ Ứng Hoài bôi thuốc xong, nhấc chân đạp mạnh lên ngực Chu Nghiệp.
Anh nhếch môi, cười lạnh: “Tao tự nguyện làm chó, liên quan gì đến mày?”
“Ghen tị à?”
Mặt Chu Nghiệp đỏ bừng, nghẹn cứng họng.
Đợi đến khi chúng tôi đã đi xa, hắn mới nghiến răng phun ra một câu: “Bọn chó, thật đúng là dở người!”
“Làm chó mà còn kiêu ngạo như thế, thần kinh có vấn đề à?!”
8.
Cánh tay của Tạ Ứng Hoài bị thương, tôi ấn anh ngồi xuống ghế phụ.
“Ngồi yên, đi bệnh viện.”
Xe vừa khởi động, tiếng nhắc nhở thắt dây an toàn vang lên liên tục.
Tạ Ứng Hoài chớp mắt đầy vô tội: “Tay tôi không cử động được.”
“Vừa nãy đạp người mạnh mẽ lắm mà?”
“Đột nhiên đau quá.”
You cannot copy content of this page
Bình luận