Thái Tử Bắc Kinh Trở Thành Chim Hoàng Yến Của Tôi

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Nhưng không ngờ, Tạ Ứng Hoài lại không hề nể mặt hắn.

 

Anh đã khiến Chu Nghiệp mất mặt vài lần, khiến hắn ghi hận trong lòng.

 

Giờ thì nhà họ Tạ rơi xuống đáy vực, cuối cùng hắn tìm được cơ hội để rửa hận.

 

Vừa thấy Tạ Ứng Hoài vào trường, hắn đã không nhịn được mà ra tay ngay.

 

“Ôi chao, đây chẳng phải là cậu ấm nhà họ Tạ sao? Đắc tội với tao rồi mà còn dám đến trường à?”

 

Chu Nghiệp khoanh tay, bật cười khinh miệt: “Trước đây mày không biết điều, nhưng tao không phải người nhỏ mọn.”

 

“Quỳ xuống dập đầu mười cái, gọi tao là ‘ông nội’, chuyện này coi như bỏ qua, thế nào?”

 

Tôi chăm chú quan sát phản ứng của Tạ Ứng Hoài.

 

Nhục nhã? Nhẫn nhịn?

 

Hay là yếu ớt phản kháng?

 

Lần hiếm hoi, Tạ Ứng Hoài nhìn thẳng vào Chu Nghiệp.

 

Đôi mắt đẹp đẽ ấy lại tràn đầy khinh miệt.

 

“Được thôi, hay là, mày thử xem?”

 

Lưỡi dao trong tay anh lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

 

Sắc mặt Chu Nghiệp lập tức thay đổi.

 

Thì ra, cậu ấm nhà họ Tạ chính là một con chó điên.

 

3.

 

Chu Nghiệp sợ chết, nhưng vào thời điểm này, hắn còn sợ mất mặt hơn.

 

Hắn nghiến răng, ra lệnh cho mấy tên đàn em đi lên trước.

 

Nhưng bọn chúng cũng bị ánh mắt của Tạ Ứng Hoài dọa sợ, chỉ biết đứng tại chỗ, đùn đẩy lẫn nhau.

 

Kẻ tay trắng chẳng còn gì để mất sẽ không sợ kẻ còn nguyên vẹn.

 

Tạ Ứng Hoài có thể liều mạng, còn bọn chúng vẫn muốn sống.

 

Tình thế bỗng chốc xoay chuyển.

 

Nhìn đến mà buồn cười.

 

Giữa lúc giằng co, tôi hiểu ý mà bước lên một bước, khẽ bật cười: “Chu Nghiệp, lâu rồi không gặp. Trà mà cha anh mang đến lần trước, ông tôi vẫn không ngớt lời khen đấy.”

 

Chu Nghiệp sững sờ, rồi lập tức cười theo: “Là cô à… haha.”

 

“Ông cụ thích là tốt rồi, tôi sẽ về bảo cha tôi chuẩn bị thêm.”

 

Ở lại nữa chỉ có mất mặt.

 

Chu Nghiệp nhân cơ hội tôi mở đường mà vội vàng rời đi, trước khi đi còn ném lại hai câu đe dọa để giữ chút thể diện.

 

Tôi kiêu ngạo đảo mắt.

 

Trà nhà họ Chu mang đến lần trước, tôi chưa từng động đến mà trực tiếp vứt hết vào thùng rác.

 

Nhà họ Chu đến tìm nhà họ Thẩm để bàn chuyện liên hôn.

 

Ông tôi tiếp chuyện với cha của Chu Nghiệp một cách uyển chuyển, sau đó tiễn khách về, vừa đóng cửa đã mắng đến tận giờ cơm tối.

 

“Cái gì cũng dám nghĩ, con trai hắn cao chưa tới một mét sáu, nó cũng xứng à!”

 

Lúc nãy tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng e rằng cha của Chu Nghiệp lại sắp tìm đến cửa rồi.

 

Nghĩ đến đây, tôi thay ông nội đổ một thân mồ hôi lạnh.

 

Tôi quay lại, chạm phải ánh mắt đầy cảnh giác của Tạ Ứng Hoài.

 

Sao trước đây không nhận ra, anh giống một con chó nhỏ đến vậy?

 

Thật thú vị.

 

“Chuyện vừa rồi, cảm ơn cô.”

 

Anh lạnh lùng nói một câu ngắn gọn, nhưng bị tôi giơ tay ngăn lại: “Chỉ có một câu cảm ơn thôi à?”

 

Tôi nhếch môi, tiến gần thêm hai bước.

 

Tạ Ứng Hoài rất cao.

 

Tôi phải hơi ngẩng đầu để nhìn anh, nhìn rõ sự bối rối vụt thoáng qua trong đôi mắt ấy.

 

“Tạ Ứng Hoài, anh biết rõ mà, bây giờ, người có thể giúp anh, chỉ có tôi.”

 

Tôi không hề nói dối.

 

Trước đây, nhà họ Tạ gần như độc chiếm địa vị cao nhất trong vòng giao thiệp ở kinh thành.

 

Người duy nhất có thể sánh ngang với họ, chỉ có nhà họ Thẩm.

 

Nhà họ Thẩm luôn kín tiếng, người ngoài không thể nắm rõ thực lực của gia tộc này, nhưng tôi thì biết.

 

Cái hố sâu mà nhà họ Tạ để lại, ngoài nhà họ Thẩm ra, không ai có thể lấp đầy được.

 

“Sao nào? Giả vờ làm nũng một chút, có lẽ tôi sẽ giúp anh đấy?”

 

“Làm nũng?” Giọng nói của Tạ Ứng Hoài chậm rãi, không vội vàng.

 

Anh nghiến răng gọi tên tôi: “Thẩm Trúc Huyên, rốt cuộc cô muốn gì?”

 

“Tôi muốn anh.”

 

Tôi bình tĩnh đối diện với ánh mắt của Tạ Ứng Hoài.

 

Khoảng cách thực sự quá gần.

 

Nốt ruồi nhỏ trên dái tai anh lọt vào tầm mắt tôi.

 

Nhìn mà chỉ muốn đưa tay chạm vào.

 

“Thiếu gia, một vụ làm ăn có lợi thế này không phải lúc nào cũng có đâu, suy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi nhé.”

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page