Thái Tử Bắc Kinh Trở Thành Chim Hoàng Yến Của Tôi

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

Tôi ngẩn ra một chút.

 

Là người được đào tạo để kế thừa nhà họ Thẩm, tôi từng học qua một vài loại nhạc cụ.

 

Nhưng với tình trạng bị còng tay như thế này thì có thể chơi nhạc cụ gì được đây?

 

Còn về ca hát…

 

Không thể nói là tôi hát quá tệ.

 

Chỉ là… không biết cách lấy hơi.

 

Dưới ánh mắt của Tạ Ứng Hoài, tôi miễn cưỡng chọn một bài hát chậm để hát.

 

Quả nhiên, hát đến mức hụt hơi, đứt quãng.

 

Tạ Ứng Hoài nâng cằm tôi lên, ánh mắt tối lại: “Không biết lấy hơi?”

 

Tôi gật đầu, có hơi mất mặt.

 

Tạ Ứng Hoài bật cười khẽ: “Vậy mà lúc hôn môi, không phải rất thành thạo sao?”

 

Giây tiếp theo, bờ môi lạnh nhẹ của anh áp xuống.

 

Ký ức quá đỗi nóng bỏng và khắc sâu.

 

Trước khi kịp nhận thức, tôi đã theo bản năng mà nhiệt liệt đáp lại.

 

Ba năm dài đằng đẵng đã bỏ lỡ nhau.

 

Để rồi giây phút này, lại một lần nữa dây dưa không thể tách rời.

 

23.

 

Khi tỉnh dậy, chiếc còng tay đã được tháo ra.

 

Nhưng cửa sổ và cửa chính đều bị khóa chặt.

 

Tôi khó khăn vịn tường, chậm rãi bước đến bàn ăn.

 

Trong bếp, Tạ Ứng Hoài đang nấu bốn món mặn, một món canh, sắc mặt lạnh băng.

 

Vừa thấy tôi, anh lập tức đặt dao xuống, bước ra ngoài.

 

“Đừng cử động lung tung, anh bế em về giường. Gấp gì chứ? Anh sẽ mang đồ ăn vào phòng ngủ.”

 

Tôi thuận thế ngã vào lòng anh, tìm một vị trí thoải mái để dựa vào.

 

“Tạ Ứng Hoài, em sẽ không đi nữa.”

 

Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy khóe môi Tạ Ứng Hoài nhếch lên một giây nhưng rồi lập tức đè xuống.

 

“Thẩm Trúc Huyên, em nghĩ anh còn tin mấy lời dối trá của em sao?”

 

Tôi có hơi bí lời, gượng gạo hỏi: “Vậy phải thế nào anh mới tin em?”

 

“Thế nào cũng không tin.”

 

Tôi chán nản cúi đầu.

 

Hối hận rồi.

 

Sớm biết kế hoạch có thể thành công, ban đầu tôi đã không cắt đứt mọi thứ quyết tuyệt như vậy.

 

Bây giờ muốn dỗ dành một người, lại khó đến thế.

 

Tạ Ứng Hoài bế tôi đặt lên giường, nhìn dáng vẻ tiu nghỉu của tôi, bất giác thở dài: “Thôi bỏ đi.”

 

“Nhưng tại sao… tại sao ba năm trước em lại bỏ rơi anh?”

 

Tôi cắn môi, hơi chần chừ.

 

Dù gì thì… tôi đã tự ý giấu chiếc USB đó suốt nhiều năm.

 

Từ đầu, mục đích của tôi khi tiếp cận anh cũng không hề đơn thuần.

 

Nhưng dù có thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không giấu giếm anh nữa.

 

Bất kể hậu quả ra sao, tôi đều xứng đáng gánh lấy.

 

Tôi khẽ nhắm mắt lại, bắt đầu kể hết mọi chuyện mình đã làm.

 

24.

 

Trong khoảng lặng kéo dài, tôi nhắm mắt lại, chờ đợi thanh gươm Damocles treo lơ lửng trên đầu giáng xuống.

 

Nhưng thứ rơi xuống đầu tôi— Lại là bàn tay ấm áp của Tạ Ứng Hoài.

 

Anh nhẹ nhàng xoa rối mái tóc tôi, nói: “Chuyện em nói, anh đã biết từ lâu rồi.”

 

Tạ Ứng Hoài bật TV.

 

Đoạn video được xem gần nhất tự động phát lại.

 

Trong video, tôi không chút biểu cảm, động tác nhanh nhẹn lấy thứ gì đó từ ngăn kéo rồi rời đi.

 

“Trong thư phòng của cha có lắp camera, nhưng đoạn ghi hình hôm đó, anh đã xóa sạch rồi.”

 

“Chỉ có đoạn này… anh giữ lại.”

 

“Anh đã xem nó hàng nghìn lần. Mỗi lần nhớ em, anh lại xem một lần.”

 

Tôi hoảng hốt nhìn Tạ Ứng Hoài: “Anh có biết không? Như vậy… rất biến thái đấy.”

 

Tạ Ứng Hoài trầm mặc một lúc, rồi tiếp tục nói: “Ngay từ đầu, anh đã biết em tiếp cận anh là có mục đích.”

 

“Chỉ là… anh không ngờ em lại rời đi quyết tuyệt đến thế.”

 

“Nếu có thể làm lại một lần nữa, anh nhất định sẽ trói chặt em lại trước khi mọi chuyện xảy ra.”

 

Tạ Ứng Hoài cúi xuống, siết lấy cổ tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.

 

“Vậy nên, chị à, đừng rời xa anh lần thứ hai nữa.”

 

“Nếu không… anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

 

“Em sẽ không đi nữa, Tạ Ứng Hoài.” Tôi nhìn sâu vào mắt anh, giọng điệu kiên định: “Bởi vì, mỗi ngày rời xa anh, từng giờ từng phút…”

 

“Em cũng nhớ anh da diết.”

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page