Tôi giơ tay lên dụi mắt, thực ra là để che đi gương mặt méo mó vì cố nhịn cười.
Có cách nào nhịn cười hiệu quả không?!
Cần gấp! Online chờ câu trả lời!
Hà Thời Chiếu bỏ đi, trước khi đi còn xách theo hai túi đồ ăn anh ấy mang đến.
Tôi vẫn nhớ như in phản ứng của Thẩm Tức Bạch lúc đó.
“Này, để lại đồ ăn đi chứ, không phải mang đến cho bệnh nhân sao?”
Hà Thời Chiếu mặt đen sì, vớ một gói khoai tây chiên ném thẳng vào người Thẩm Tức Bạch.
Anh giơ tay bắt lấy, thản nhiên xé ra, còn vừa nhai vừa nhếch mép nói: “Cảm ơn nhé, nhưng lần sau nhớ mua vị dưa chuột, cái này không ngon bằng vị tôm cay.”
Sau khi Hà Thời Chiếu đi, tôi vươn tay véo mạnh vào đùi Thẩm Tức Bạch.
Anh đau đến mức kêu “Á” một tiếng, tủi thân nhìn tôi: “Em cấu anh làm gì?”
Tôi nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Anh bị nhập hồn rồi đúng không?”
Thẩm Tức Bạch chán ghét đẩy tôi ra: “Đây gọi là lấy độc trị độc, anh là Tiểu Ma Tiên Ba La La.”
Thẩm Tức Bạch quả nhiên là chưa tỉnh rượu.
Tối hôm đó, sau khi hoàn toàn tỉnh táo và nhớ lại những gì mình đã làm, anh lập tức đạp tôi ra khỏi phòng bệnh.
Tôi đứng ngơ ngác ngoài cửa, gõ cửa suốt mười phút rồi đành bỏ cuộc.
“Được rồi, tự sinh tự diệt đi, em mặc kệ anh.”
Về đến nhà, tôi háo hức muốn chia sẻ chuyện ngày hôm nay.
Điện thoại của Hứa Kiều Kiều vừa đổ chuông, tôi liền nhận được tin nhắn từ Thẩm Tức Bạch: “Chuyện hôm nay không được nói với bất cứ ai.”
Đúng lúc đó, điện thoại của Hứa Kiều Kiều cũng kết nối.
Tôi nhướng mày, xóa tin nhắn của anh.
“Chậc, vừa có cái gì đó lóe qua vậy nhỉ? Chắc là rác thôi…”
Tôi vừa nói chuyện với Hứa Kiều Kiều được một nửa, mười phút sau, cô ấy đã xuất hiện trước cửa nhà tôi, còn xách theo hai chai bia.
“Tiếp tục, tiếp tục! Món nhắm này hợp quá trời!”
Tôi bật nắp một lon, tiếp tục kể chuyện.
Cứ thế, thao thao bất tuyệt thêm mười phút, câu chuyện sắp đến cao trào thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa.
Tôi còn chưa kịp thu lại nụ cười, Thẩm Tức Bạch đã đứng ngay trước mặt.
Tôi và Hứa Kiều Kiều trợn tròn mắt nhìn nhau, cuối cùng cô ấy mỉm cười, bỏ lại tôi rồi chạy mất.
Tôi cười gượng hai tiếng, nhấc chân định chuồn, nhưng sau gáy lại bị túm chặt như mấy hôm trước.
“Tống Kiều Kiều, anh đã nói là không được kể với ai.”
Anh nghiến răng nghiến lợi, tôi nhắm mắt lại, vẫn cố biện minh: “Kiều Kiều không phải người ngoài, cô ấy là bạn em—”
Lời còn chưa dứt, miệng đột nhiên bị thứ gì đó mềm mại chặn lại.
Cảm giác dịu dàng này khiến tôi lập tức đắm chìm.
Nhận ra chuyện gì đang xảy ra, tôi vùng vẫy đẩy anh ra: “Em… em uống rượu rồi…”
Bốn chữ đó vừa nghẹn ngào bật ra khỏi cổ họng, Thẩm Tức Bạch chẳng những không dừng lại, mà còn càng hôn sâu hơn.
Không biết bao lâu sau, anh mới buông tôi ra.
Tôi vừa thở hổn hển được hai hơi, Thẩm Tức Bạch bỗng nhiên đổ thẳng vào người tôi.
Tôi sụp đổ: “Không phải chứ? Tửu lượng thế này mà cũng bày đặt ra oai hả, Tiểu Thẩm?”
Tôi khó khăn đỡ anh lên giường, sau đó bắt đầu lục tung nhà để tìm thuốc.
Biết anh bị dị ứng cồn, nên trong nhà lúc nào cũng có sẵn thuốc.
Nhưng từ khi quen nhau, anh chưa từng uống rượu, khiến tôi cũng quên béng mất luôn chỗ để thuốc.
Càng tìm càng tức, tôi vừa lật tung đồ đạc vừa mắng.
Đến lần thứ năm mắng cái hộp thuốc không biết điều, trốn kỹ như vậy để làm gì, cuối cùng Thẩm Tức Bạch cũng lên tiếng, giọng bất lực: “Ngăn kéo thứ ba trong tủ quần áo, cái hộp màu xanh lá.”
Tôi quay đầu nhìn anh, phát hiện vết mẩn đỏ trên mặt anh đã dần biến mất.
Thấy tôi còn đứng đờ ra đó, anh thở dài: “Không mau lấy cho anh đi, không thì anh cũng khỏi luôn rồi.”
Nhìn anh uống thuốc xong, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh ngủ ở đây đi, em về phòng trước.”
Nhận lấy cốc nước anh đưa, tôi xoay người định đi.
Nhưng lời còn chưa dứt, đã bị anh kéo thẳng lên giường.
You cannot copy content of this page
Bình luận