Tha Cho Tôi Đi Mà

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Tôi kéo dài giọng, còn giả vờ đau buồn chảy hai giọt nước mắt.

 

Nhưng tôi vừa nói xong, người đàn ông vừa nãy còn rầm rì bỗng chốc cứng đờ, nằm im bất động.

 

Tôi ngẩn ra, giơ tay định chạm vào anh.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo đã bị anh kéo mạnh lên giường.

 

Lấy lại tinh thần, điều đầu tiên tôi thấy là khuôn mặt đẹp trai nhưng vẫn hơi ửng đỏ của Thẩm Tức Bạch.

 

“Không được không thích anh!”

 

Gương mặt anh nghiêm túc đến mức không chút biểu cảm, hoàn toàn khác xa bộ dạng nhõng nhẽo đáng thương ban nãy.

 

Sao ngay cả thế này mà vẫn đẹp trai thế chứ… Đúng là người đàn ông vạn biến, càng nhìn càng mê!

 

Tôi cố nhịn cười, nhưng vẫn muốn tiếp tục trêu anh.

 

Không biết bao lâu sau, có lẽ do quá mệt, anh dần dần thiếp đi trong tiếng chọc ghẹo của tôi.

 

Nhìn gương mặt say ngủ của anh, tôi vươn vai, kéo chiếc giường phụ lại gần.

 

“Ngủ ngon nhé, bạn học Tiểu Thẩm.”

 

  1.  

 

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi mới phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.

 

Quay đầu sang, tôi thấy Thẩm Tức Bạch đang nằm trên giường phụ, nghiêng đầu nhìn tôi mà cười.

 

Bị anh nhìn chằm chằm, tôi đỏ mặt, vội xoay người sang chỗ khác.

 

“Anh… sao lại nhường giường bệnh cho em chứ…”

 

Lòng chợt ấm áp, Thẩm Tức Bạch quả nhiên vẫn quan tâm tôi.

 

Cứ tưởng anh sẽ nói những lời ngọt ngào để dỗ dành tôi, ai ngờ anh lại nói: “Chính em tự giành lấy đấy chứ…”

 

Giọng còn mang theo chút tủi thân.

 

Tôi ngớ ra.

 

Không trách được nửa đêm mơ thấy mình đánh cái gì đó…

 

Hóa ra là tôi đá người xuống giường thật.

 

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, kéo áo xuống rồi bước xuống giường.

 

“Anh còn khó chịu không?”

 

Tôi đưa tay sờ trán anh.

 

Anh cọ cọ vào lòng bàn tay tôi, giọng làm nũng: “Chóng mặt…”

 

Chết thật, tôi cũng chóng mặt đây.

 

Sao mới uống có tí rượu mà lại biến thành kiểu người đáng yêu như thế này chứ.

 

Tôi đẩy anh về lại giường bệnh, nghiêm túc tuyên bố hôm nay tôi sẽ chăm sóc anh.

 

Anh miệng thì bảo không cần, nhưng cơ thể lại rất thành thật, ngay cả bữa sáng cũng để tôi từng muỗng từng muỗng đút cho ăn…

 

Nửa chừng, tôi vừa đổi tay bưng cháo đã phát hiện có người đứng ở cửa phòng bệnh.

 

Tôi cứng đờ người: “Hà Thời Chiếu? Sao cậu lại đến đây?”

 

Tôi nhìn Hà Thời Chiếu đang xách túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt, trong lòng gào thét “Ông trời ơi”.

 

Cảnh tượng này quá đáng sợ, tôi không muốn lần thứ hai chứng kiến địa ngục trần gian.

 

Hà Thời Chiếu mỉm cười, đặt đồ xuống bên cạnh: “Nghe nói cậu vào viện, tôi còn tưởng cậu bị ốm nên đến thăm.”

 

Anh ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng có vẻ không phải cậu bệnh nhỉ.”

 

Ánh mắt anh ấy nhìn về phía Thẩm Tức Bạch, người lúc này đang nằm trên giường, há miệng chờ tôi đút cháo, nụ cười trên mặt liền có chút gượng gạo.

 

“Bác sĩ Thẩm hóa ra cũng yếu ớt thật đấy… Bị bệnh nhỏ cũng không tự ăn nổi nữa cơ à.”

 

Nụ cười của tôi cứng lại.

 

Không phải chứ, anh giai à, tôi với Thẩm Tức Bạch vừa mới làm lành, anh mà chen ngang lúc này thì tối nay tôi thật sự khó mà toàn mạng lắm.

 

Tôi sợ Thẩm Tức Bạch hiểu lầm, lập tức mở miệng định giải thích, nhưng anh đã lên tiếng trước: “Có bạn gái chăm sóc, yếu một chút thì sao nào? Không giống ai kia, ốm đau cũng phải nhờ hộ lý chăm sóc, đúng không?”

 

“Phụt——”

 

Xin lỗi, tôi thực sự không nhịn nổi.

 

Mấy lời châm chọc này mà phát ra từ miệng Thẩm Tức Bạch, nghe đúng là buồn cười chết mất!

 

Tôi lập tức bịt miệng để không bật cười thành tiếng, liếc nhìn Hà Thời Chiếu, rõ ràng là anh ấy đã tức đến tím mặt.

 

Tôi đứng dậy, cố gắng hòa giải: “Ôi chao, mọi người đều là bạn bè, có gì đâu mà—”

 

“Anh với cậu ta là bạn bè? Tống Kiều Kiều, có phải chỉ cần hai người đứng gần nhau là em liền cho rằng họ là bạn không? Không nhìn ra đây là tình địch à? À không, nói chính xác thì, cậu ta chỉ là phương án dự phòng của em thôi.”

 

Lời vừa dứt, Thẩm Tức Bạch nhướng mày nhìn tôi: “Cẩn thận lời nói đấy, dùng từ chính xác hơn chút.”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page