Quay lại nhìn Hà Thời Chiếu.
Anh ấy vì muốn đi cùng với tôi mà cũng truyền nước, nếu bỏ mặc anh ấy ở đây thì không hay lắm.
“À này, tôi có việc gấp, nhà cậu ở đâu, để tôi gọi xe cho cậu nhé?”
Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy đây là phương án ổn thỏa nhất.
Nhưng Hà Thời Chiếu lắc đầu, xoay người đi vòng qua phía đối diện, mở cửa xe và ngồi vào.
Tôi sững sờ, dẫn theo Hà Thời Chiếu đi tìm Thẩm Tức Bạch chẳng phải tự tìm đường chết sao?
“Cậu không thể đi!”
Tôi hét về phía Hà Thời Chiếu trong xe.
Hai bên giằng co một lúc, đến khi bác tài có vẻ mất kiên nhẫn, tôi mới cắn răng ngồi vào trong.
“Đến nơi thì xuống xe ngay, không được đi theo tớ.”
Tôi nghiêm túc dặn dò Hà Thời Chiếu, thấy anh ấy gật đầu mới thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc taxi chạy rất nhanh, chỉ mất mười phút đã đến cửa quán bar.
Xuống xe xong, tôi nhìn theo Hà Thời Chiếu rời đi rồi mới bước vào cửa quán.
Vì quá vội vàng, còn chưa kịp xem đây là quán bar nào.
Ngước mắt nhìn lên, tôi suýt giật mình ngã ngửa.
Helens, chốn cũ thân thương…
Tôi kéo khẩu trang trên mặt, quấn chặt áo khoác, xác nhận không ai nhận ra mình rồi mới đi vào.
Vừa bước một chân vào cửa, Hứa Kiều Kiều dường như đã chuẩn bị sẵn, lập tức gào lên: “Tống Kiều Kiều!”
Tôi bị dọa sợ đến suýt rớt tim, nhanh chóng bịt miệng cô ấy, kéo sang một bên rồi hạ giọng: “Tớ không muốn bị nhận ra, nhỏ giọng thôi!”
Nhưng tên tôi vẫn bị người ta nghe thấy.
Mấy anh chàng quen mặt lập tức đứng lên, dáo dác nhìn quanh, miệng còn không ngừng lặp đi lặp lại: “Tống Kiều Kiều đâu?”
Nhìn cảnh này, ai không biết còn tưởng tôi nợ bọn họ tiền không chừng.
Tôi ôm trán: “Lo chuyện chính đi, Thẩm Tức Bạch đâu?”
Hứa Kiều Kiều đứng dậy, nhìn quanh một vòng rồi chỉ về phía góc tối nhất của quán.
“Ở đó, bên cạnh còn có mấy cô gái. Có một người sắp dán lên người anh ta rồi, cậu đến xem thử có quen không?”
Lông mày tôi càng nhíu chặt, không nói hai lời, bỏ lại Hứa Kiều Kiều, sải bước đi thẳng đến đó.
Ánh đèn trong quán bar lờ mờ, đến gần tôi mới nhìn rõ, người ngồi sát Thẩm Tức Bạch không ai khác chính là Hứa Lạc Nhất.
Lửa giận bốc lên hừng hực, tôi bước nhanh đến trước mặt Thẩm Tức Bạch, lúc này mới phát hiện mặt anh đã đỏ bừng.
Trong lòng chợt dâng lên dự cảm không lành.
Xong rồi, đỏ như vậy thì đã uống bao nhiêu chứ?
Hứa Lạc Nhất thấy tôi đến, lập tức đứng chắn trước mặt Thẩm Tức Bạch: “Ôi chao, đây chẳng phải là bạn gái cũ của Tức Bạch sao? Cô đến đây làm gì?”
Tôi không thèm để ý đến cô ta, vươn tay định kéo Thẩm Tức Bạch dậy.
Hứa Lạc Nhất lập tức không vui, đẩy mạnh tôi sang một bên.
Phải nói rằng sức cô ta không nhỏ, suýt chút nữa tôi đã ngã xuống.
“Tránh ra! Cô có biết Thẩm Tức Bạch bị dị ứng cồn không? Nếu không đưa anh ấy đi bệnh viện ngay, anh ấy sẽ chết đấy!”
Thẩm Tức Bạch bị dị ứng cồn từ nhỏ, tôi cũng chỉ vô tình phát hiện ra mà thôi.
Tôi và Thẩm Tức Bạch cũng quen nhau trong quán bar.
Hôm đó, anh uống gục gần nửa quán.
Lúc ấy, tôi còn tưởng anh là một kẻ nghiện rượu.
Sau này mới biết, anh đến quán bar uống rượu hôm đó chỉ để làm quen với tôi.
Và cái giá phải trả là suýt chút nữa thì mất mạng trong bệnh viện đêm hôm ấy.
Hoàn hồn lại, tôi thấy Hứa Lạc Nhất quay đầu nhìn Thẩm Tức Bạch.
Anh vẫn ngồi bất động trong ghế lô, trên mặt bắt đầu nổi mẩn đỏ.
Tôi đẩy Hứa Lạc Nhất ra, hung hăng trừng mắt nhìn cô ta: “Tốt nhất hôm nay anh ấy không phải do cô dẫn đến đây.”
Nói xong, tôi kéo Thẩm Tức Bạch ra khỏi ghế lô.
Cả người anh nóng rực, tôi đưa tay sờ trán, nóng đến đáng sợ.
“Hứa Kiều Kiều! Gọi xe cấp cứu!”
Tôi hét lên.
Có lẽ nghe thấy tiếng tôi, Thẩm Tức Bạch khẽ hé mắt.
You cannot copy content of this page
Bình luận