Hoàn hồn lại, tôi lén liếc nhìn cảnh tượng hiện tại từ phía sau Hà Thời Chiếu.
Ừm, đúng là y hệt lần trước, chỉ khác là lần này, người đứng trước mặt tôi đã thay đổi.
“Tống Kiều Kiều, tôi còn ở đây mà cô vẫn gọi đàn ông khác?”
Thẩm Tức Bạch lạnh lùng lườm một cái, tôi cười gượng định giải thích.
Nhưng ngay lúc ấy, hình ảnh Hứa Lạc Nhất vừa rồi dán sát vào anh lại hiện lên trong đầu, khiến lời giải thích bị nghẹn lại trong cổ họng.
Chưa kịp nghĩ gì thêm, tôi liền buột miệng: “Sao? Không được chắc?”
“Với lại, chúng ta đã chia tay rồi, tôi gọi anh, nhỡ đâu cô bạn gái nhỏ của anh ghen thì sao?”
Câu nói châm chọc từ miệng tôi phát ra càng khiến bầu không khí thêm căng thẳng.
Hà Thời Chiếu quay sang nhìn tôi, tôi chỉ chớp mắt với anh ấy một cái.
Không hổ danh là “chú cá” hiểu chuyện nhất trong hồ của tôi, anh ấy hơi gật đầu rồi phụ họa theo: “Chia tay rồi thì ai cũng có quyền tự do, bớt can thiệp vào chuyện của nhau đi, đỡ gây phiền phức.”
Gương mặt Thẩm Tức Bạch tối sầm lại.
Anh liếc tôi một cái, rồi không nói một lời nào, quay người rời đi.
Nói thật thì, tôi hơi hoảng… Hình như lần này chơi quá đà mất rồi.
Tôi há miệng định gọi tên anh, nhưng bóng dáng Thẩm Tức Bạch đã biến mất từ lúc nào.
“Kiều Kiều, còn truyền nước không? Tôi ở lại với cậu.” Hà Thời Chiếu lên tiếng.
Nhìn theo hướng Thẩm Tức Bạch rời đi, tôi lặng lẽ gật đầu.
Hà Thời Chiếu thực sự nói được làm được.
Rõ ràng có thể lấy thuốc rồi ngồi bên cạnh, nhưng anh ấy lại cố chấp muốn truyền nước cùng tôi.
Cô y tá không lay chuyển được anh ấy, đành phải treo cho anh ấy hai chai glucose.
Trong phòng truyền dịch, chúng tôi nhìn nhau không nói gì.
“Thật ra cậu không cần phải làm vậy để ở lại với tôi đâu…” Tôi phá vỡ bầu không khí im lặng trước.
Anh ấy dứt khoát vẫy tay: “Đã nói là ở lại với cậu thì chắc chắn phải ở lại.”
Đúng là vẫn ngoan ngoãn như trước đây…
Tôi không nói thêm gì nữa, xoay người ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, tôi thấy Thẩm Tức Bạch thật lạnh lùng.
Anh nắm tay một cô gái có gương mặt mơ hồ, liếc tôi một cái rồi dứt khoát quay lưng rời đi.
Tôi chạy đến kéo tay anh, nhưng lại bị anh hất ra một cách tàn nhẫn.
Tôi ra sức hỏi tại sao, anh chỉ nhàn nhạt để lại một câu: “Không có lý do, hết thích rồi.”
Tôi giật mình tỉnh dậy, trước mắt là gương mặt của Hà Thời Chiếu.
Anh ấy thấy tôi tỉnh lại, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ: “Định gọi cậu dậy đây, sắp rút kim rồi.”
Lời vừa dứt, cô y tá bên cạnh đã cầm lấy tay tôi.
Khi hoàn toàn tỉnh táo lại, kim truyền đã được rút ra.
Tôi xong rồi, Hà Thời Chiếu nhìn chai glucose còn một nửa của mình, dứt khoát cũng không truyền nữa.
Lúc về nhà, trời hơi lạnh, tôi và Hà Thời Chiếu một trước một sau bước trên đường, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Thật ra, hầu hết là anh ấy nói, còn trong đầu tôi chỉ toàn hình ảnh Thẩm Tức Bạch lạnh mặt rời đi.
Tiếng chuông điện thoại kéo tôi trở về thực tại.
Tôi mở máy, là cô bạn thân tai họa đã xúi tôi uống rượu hai ngày trước—Hứa Kiều Kiều.
Tôi bắt máy, thậm chí đã chuẩn bị sẵn lời từ chối.
“Kiều Kiều, chồng cậu không có ở nhà à? Hình như tớ thấy anh ta ở quán bar đấy.”
Tôi giật mình, chồng gì chứ?
“Ai cơ? Thẩm Tức Bạch?” Tôi hỏi.
Hứa Kiều Kiều “ừm” một tiếng: “Nhưng tớ không chắc, cậu có cần tớ nhìn kỹ lại không?”
Tôi đầy nghi hoặc.
Thẩm Tức Bạch mà cũng đi quán bar á? Thật hiếm thấy.
“Cậu giúp tớ xem thử đi.”
Tôi nói, Hứa Kiều Kiều lập tức đáp lời.
Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân chạy nhanh, sau đó giọng cô ấy hạ thấp xuống: “Nhìn rõ rồi, đúng là chồng cậu, đang tu cả chai rượu kìa.”
“Cái gì?! Cậu ở đâu, tớ đến ngay!”
Hứa Kiều Kiều báo địa chỉ.
Tôi vừa mở bản đồ ra xem đã lập tức gọi xe.
Chiếc taxi đến rất nhanh.
Tôi vừa mở cửa xe chuẩn bị lên thì chợt nhớ ra phía sau còn một người.
You cannot copy content of this page
Bình luận