Sốt cao phải vào viện, người tiếp nhận bệnh nhân lại là bạn trai cũ của tôi.
Vừa nhìn thấy tôi, anh đã tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Cao bao nhiêu?”
Tôi chần chừ hai giây rồi đáp: “168cm.”
Giây tiếp theo, tôi bị Thẩm Tức Bạch đá bay ra khỏi phòng khám.
“Một sáu tám à? Được, về nhà chờ đắp chiếu đi!”
1.
Hai ngày sau khi chia tay, tôi bị sốt cao.
Trong cơn mơ màng, tôi tự gọi xe cấp cứu cho mình.
Lờ mờ nhớ rằng trên xe cấp cứu, tôi nhìn thấy bà cố của mình, thế là tôi không ngừng cầu xin cô y tá bên cạnh cứu mình.
Cô y tá có chút hướng nội bị tôi dọa đến mức mặt tái nhợt, run rẩy hỏi xem nên đưa tôi đến khoa khám sốt hay khoa t.âm th.ần trước.
Cuối cùng, họ hợp lực đưa một bệnh nhân sốt cao 40 độ vào khoa t.âm th.ần.
Trùng hợp làm sao, hôm nay người trực ở khoa t.âm th.ần lại chính là bác sĩ giỏi nhất của khoa.
Trước khi bị đẩy vào phòng khám, cô y tá nắm chặt tay tôi, an ủi: “Chị ơi, không sao đâu, bác sĩ Thẩm là người rất tốt. Một lát nữa chị cứ nói hết tình trạng của mình với anh ấy, anh ấy sẽ giúp chị giải quyết.”
Tôi mơ màng gật đầu, cho đến khi mở mắt ra, đập vào mắt tôi chính là người yêu cũ mới chia tay hai ngày trước.
Trong nháy mắt, bà cố biến mất, tôi lập tức bật dậy khỏi giường bệnh.
Thẩm Tức Bạch nhìn thấy tôi, vừa mới cười cười chào tạm biệt cô y tá, ngay giây tiếp theo đã sa sầm mặt, như thể sợ người khác không biết anh ghét tôi vậy.
“Tống Kiều Kiều, cô giả bệnh chỉ để gặp tôi? Muốn quay lại thì cứ nói thẳng, đằng nào tôi cũng không đồng ý.”
Người vẫn còn sốt cao như tôi thật sự không muốn đôi co với anh, thế nên tôi chỉ tay lên trán, ra hiệu rằng mình đang chóng mặt.
Thẩm Tức Bạch hừ lạnh một tiếng: “Sốt rồi à?”
Tôi giơ ngón cái với anh, sau đó gật đầu.
“Sốt mà đến khoa t.âm th.ần?”
Lúc này tôi mới bừng tỉnh, Thẩm Tức Bạch là bác sĩ khoa t.âm th.ần.
Vừa rồi còn mơ màng, bị đẩy vào đây mà không kịp nhận ra mình đang ở đâu.
Tôi lại gật đầu, sau đó xoay người muốn rời đi, còn giơ tay vẫy vẫy ra hiệu rằng mình đi nhầm chỗ.
Vừa đi được hai bước, đã bị Thẩm Tức Bạch túm trở lại.
Anh quẳng tôi xuống chiếc ghế trước mặt mình, rồi tự mình quay về chỗ ngồi.
“Cao lắm hả?”
Tôi ngơ ngác, chần chừ hai giây rồi trả lời: “168cm, sắp 169 rồi.”
Giây tiếp theo, tôi bị Thẩm Tức Bạch đá bay ra khỏi phòng khám.
“Một sáu tám à? Được thôi, về nhà chờ đắp chiếu đi!”
Đến khi hoàn hồn lại, cánh cửa trước mặt đã bị đóng sập.
Tôi đứng ngoài cửa, muốn khóc mà không có nước mắt.
“Thẩm Tức Bạch, anh có bệnh à! Tôi tố cáo anh ngược đãi bệnh nhân đấy!”
Tôi yếu ớt gào lên bằng cái giọng khàn đặc do sốt hành hạ, hướng về phía cửa mà hét hai câu.
Nói xong mới giật mình nhận ra, lỡ như Thẩm Tức Bạch nghe thấy mà xé xác tôi ra thì sao.
Nghĩ đến bộ dạng trước đây của anh —một người ghét ác như thù, thù dai nhớ lâu— tôi quyết định chạy trước cho lành.
Kết quả là vừa mới bước được hai bước, sau gáy đột nhiên bị một bàn tay to túm chặt.
Sau đó, cả người bị một lực mạnh kéo ngược trở lại phòng khám.
Cửa phòng bị đóng sầm lại, Thẩm Tức Bạch ép tôi vào phía sau cánh cửa, nghiến răng nghiến lợi nói bên tai tôi: “Tống Kiều Kiều, cho cô hai lựa chọn.”
“Bây giờ trong cả bệnh viện chỉ có tôi đang trực. Một là cô sốt đến chết.”
“Hai là cô cầu xin tôi quay lại, tôi sẽ khám bệnh giúp cô.”
Nghe xong, tôi trợn tròn mắt.
Vừa rồi không phải còn mạnh miệng nói sẽ không quay lại với tôi sao? Giờ là tình huống gì đây?
Tôi khẽ ho hai tiếng, thử vùng ra khỏi tay anh.
Nhưng cảm giác thấy tôi định chạy, anh lại càng siết chặt tay đang ôm ngang eo tôi.
Chạy không thoát rồi…
You cannot copy content of this page
Bình luận