Lời ta nói ra, Trình phu nhân khựng lại một chút, rồi bật cười sảng khoái, đáp ứng thẳng thừng.
Bà ta khen ta đủ điều, còn giữ ta lại ăn tối cùng.
Bữa cơm hôm đó, bà ta chuẩn bị thịnh soạn hơn bao giờ hết — giống như đang khoản đãi ta bữa cơm cuối cùng.
9.
Thoắt cái đã đến tháng hai, hôm ấy trời trong nắng ấm, đúng ngày sinh thần Trình phu nhân.
Bà ta sớm đã mua chuộc quản gia, từ sáng đã tìm cách đẩy hết người trong phủ ra ngoài.
Đến giữa trưa, Trình lão gia quả nhiên đích thân đến viện chúc thọ.
Khi gã vừa đặt chân vào sân, Tiểu Điệp đã âm thầm mê hoặc đám thị vệ, tách chúng ra khỏi viện.
Mọi việc tưởng như diễn ra suôn sẻ.
Chẳng ngờ khi Trình lão gia vừa bước đến cửa phòng, bỗng dừng lại.
Bởi vì hôm nay, Trình phu nhân không giống mọi khi đuổi gã ra ngoài, mà ngược lại còn niềm nở mời vào.
Gã lập tức sinh nghi, cười lạnh: “Phu nhân đã lâu chẳng mời vi phu vào phòng. Nay đột nhiên nhiệt tình như vậy, chẳng hay là có gì bất ngờ dành cho ta chăng?”
Lời vừa dứt, Trình lão gia liền quay sang nhìn Trình phu nhân, nở một nụ cười quỷ dị đáng ghê.
Trình phu nhân nghe xong, thân thể khựng lại, vội nặn ra một nụ cười gượng: “Những năm trước là thiếp thân tính tình thô lỗ, lại thêm bệnh tật triền miên, mới lắm lần thất lễ với phu quân. Nay lão gia được huyện thái gia cùng tri phủ đại nhân ưu ái, hôm nay tất nhiên thiếp phải tận tâm hầu hạ cho phải đạo.”
Dứt lời, Trình lão gia cười dâm tà, kéo tay phu nhân, làm bộ thân mật: “Phu nhân nên như vậy từ sớm mới phải! Chúng ta là vợ chồng lâu năm, năm xưa chẳng phải là do nàng bày mưu, vi phu mới có thể…”
“Phu quân!” Trình phu nhân vội cắt lời, giọng hơi run: “Chuyện đó… không phải chỗ này để nói, chi bằng mau vào phòng rồi hãy nói tiếp.”
Dứt lời, bà ta lôi kéo gã bước vào.
Nào ngờ, chân Trình lão gia vừa nhấc lên, ánh mắt lại dừng ngay trên người ta, sắc mặt lập tức trầm xuống, đột nhiên lùi về sau một bước.
Thấy vậy, Trình phu nhân cuống quýt, vội vàng hỏi: “Phu quân, người lại sao vậy?”
Trình lão gia không đáp lời, mà quay người đi tới gần ta, ánh mắt lướt lên lướt xuống như muốn lột da.
Ta bị nhìn đến hoảng sợ, cúi đầu thấp xuống, khẽ nói: “Trình lão gia, không biết có điều gì sai bảo?”
“Phu nhân, nha đầu này hôm nay ăn mặc thật giống nàng, cứ như một khuôn đúc ra vậy!”
Lời vừa buông, sắc mặt Trình phu nhân cứng đờ, liền vội bước đến chắn trước mặt ta: “Phu quân nhìn lầm rồi. Hôm nay là sinh thần thiếp thân, ta muốn mọi người ăn mặc hỷ khí một chút, chắc là khiến phu quân nhìn hoa mắt thôi.”
Trình lão gia nghe xong, ánh mắt lạnh băng chuyển sang nhìn Trình phu nhân.
Gã bước lại gần, đưa tay vuốt lên má bà ta, lạnh giọng: “Thật sao? A Uyển, nàng đừng có lừa ta. Ta ghét nhất kẻ dối trá… huống hồ là một nữ nhân từng muốn giết ta!”
Trình phu nhân sắc mặt đại biến, trầm giọng quát: “Trình Thanh, lời này là ý gì?!”
Trình lão gia cười lạnh, bất ngờ bóp cổ bà ta, lực tay cực mạnh.
“Giang Uyển, ngươi không rõ ta có ý gì sao? Đừng tưởng ta không biết ngươi cùng con tiện nhân này đang mưu toan gì!”
“Trình Thanh! Buông… buông ta ra!”
“Buông? Để ngươi hại ta tiếp sao? Sáu năm làm vợ chồng, ta đã nhìn thấu bản chất của ngươi từ lâu. Ta nhịn ngươi vì nể mặt nhạc phụ, nay ngươi còn dám toan tính với ta, chẳng phải tự tìm đường chết?”
Lời vừa dứt, gã gần như phát điên, hai mắt đỏ ngầu, môi run rẩy vì phấn khích, ra sức siết cổ Trình phu nhân.
Chỉ thấy Trình phu nhân mặt đỏ tía tai, giãy giụa kịch liệt, tuyệt vọng thét lên: “A Dung… còn đứng đó làm gì… cứu… cứu ta!”
Nghe bà gào, Trình lão gia quay sang trừng mắt: “Nếu ngươi dám giúp bà ta, thì ngươi chính là kẻ tiếp theo bị lột da làm trống!”
Ta giả vờ sợ hãi, lùi lại một bước, đứng một bên mà lạnh lùng quan sát.
Thấy Trình phu nhân sắp bị bóp chết, ta mới cười nhạt, rút dao găm giấu trong tay áo.
You cannot copy content of this page
Bình luận