7.
Khắp nơi rối loạn, thị vệ từ các ngóc ngách xông tới bao vây lấy A Cửu.
Ta hoảng hốt muốn lao đến cứu hắn, nhưng lúc này Trình phu nhân lại nắm chặt tay ta, lạnh giọng nói: “Thôi Dung, ngươi định làm gì?”
“Buông ta ra! A Cửu sắp không trụ nổi nữa, ta phải đi cứu huynh ấy!”
Ta nói trong cơn xúc động, Trình phu nhân lại bật cười lạnh: “Cứu hắn? Thôi Dung, ngươi tưởng ngươi là ai? Tống A Cửu vốn là cận vệ đắc lực nhất bên cạnh Trình Thanh năm xưa, nếu ngươi muốn phí mạng hắn như thế, thì cứ đi đi!”
Dứt lời, Trình phu nhân buông tay ta ra.
Ta đứng sững lại, nhìn A Cửu trong vòng vây liều mạng chém giết, siết chặt tay đến mức móng tay cắm sâu vào thịt, đau tận tim gan.
Cuối cùng, Trình phu nhân vẫn kéo ta rời đi.
Bà ta sợ ta kích động, sợ ta quên mất mục đích thực sự của chúng ta.
Nghe nói trận chiến ấy kéo dài gần nửa canh giờ, đến khi kết thúc, y phục đen của A Cửu đã nhuộm đỏ toàn thân.
Trước khi mất đi ý thức, huynh ấy đã nhận hết tội về mình.
Trình lão gia giận điên người, truyền lệnh cho toàn phủ, ba ngày sau sẽ đem A Cửu lột da rút gân làm trống mới, ai trong phủ đều được đến xem.
Tin truyền ra, ta mặc kệ Trình phu nhân ngăn cản, phát điên xông đến muốn báo thù.
Ta làm loạn đến nỗi Trình phu nhân tát ta một bạt tai, nắm lấy cổ áo ta mà gầm lên: “Thôi Dung, đừng điên nữa! Nhớ kỹ, Tống A Cửu chết thay ngươi. Nếu muốn báo thù cho hắn, thì phải giết Trình Thanh!”
Nghe xong, ta đứng ngây người nhìn Trình phu nhân.
Ánh mắt bà ta kiên quyết, còn ta thì nước mắt lã chã, khóc đến khản cả giọng.
Ngày A Cửu bị lột da, ta mượn cớ hầu hạ phu nhân để không đến đó, nhưng tiếng kêu thảm thiết từ hậu viện vẫn vọng đến tai.
Ta run lên, nước trà nóng đổ ra, làm bỏng cả tay.
Trình phu nhân đứng trước mặt, ánh mắt lạnh lùng, áp sát bên tai ta, khẽ nói: “A Dung, Trình Thanh là kẻ điên. Nghe lời ta, giết hắn đi, mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Ta sững người, cười khổ: “Phu nhân toan tính bao năm còn không làm gì được ông ta, ta chỉ là một tiểu tỳ, làm được trò trống gì?”
Dứt lời, chẳng đợi bà ta đáp, ta quay người định rời khỏi.
Vừa tới cửa, Trình phu nhân gọi giật ta lại, lớn tiếng: “Thôi Dung! Chẳng lẽ ngươi muốn bỏ cuộc? Nếu cách của ngươi không được, sao không thử cách ta nói?”
Dứt lời, ta khựng lại.
Trình phu nhân bước tới, nhét vào tay ta một bình độc dược.
Bà ta nói đó là thuốc độc do cao nhân Tây Vực luyện chế, độc tính cực mạnh, chỉ cần chạm vào là chết.
Nhưng cũng vì thuốc quá mạnh, mà Trình lão gia lại là kẻ đa nghi, bên người có mười mấy vệ binh theo sát, nên không thể hạ độc theo cách thông thường.
Trình phu nhân muốn ta đem độc vào người, dùng mạng đổi mạng.
“A Dung, ngươi là người thông minh, còn Trình Thanh cũng là hạng gian trá. Năm xưa ta bị hắn lừa, giờ bệnh tật dây dưa, đến cả một nửa gia sản cha ta để lại cũng bị hắn cướp mất…”
Trình phu nhân càng nói càng kích động, mặt mày vặn vẹo, điên cuồng hất tung chén trà trên bàn.
Choang!
Một tiếng vang lên, mảnh sứ văng khắp đất.
Trình phu nhân lấy lại bình tĩnh, vuốt lại tóc mai, ánh mắt sắc lạnh nhìn ta: “Cho nên, Thôi Dung, nếu muốn báo thù… thì đừng giữ lại mạng mình.”
Ta nghe xong, siết chặt bình thuốc trong tay, để những gai nhọn trên bình đâm sâu vào da thịt.
Nhớ năm ấy, khi ta mới hầu hạ phu nhân được một tháng, bà ta đã gọi ta đến.
Bà ta nói biết rõ ta vào phủ vì điều gì, còn kể ta nghe chuyện giữa mình và Trình lão gia.
Bà ta nói họ thành thân đã sáu năm, bà ta đã nhìn đủ những việc bẩn thỉu Trình lão gia làm với sính lễ nhà mẹ đẻ.
Bà ta thấy ghê tởm, từng mấy lần định giết Trình lão gia, nhưng lần nào cũng thất bại.
Giờ ta tới, là cơ hội tốt nhất.
Nhưng cái giá, là mạng sống của ta.
You cannot copy content of this page
Bình luận