Tây Thi Đậu Phụ

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Thấy giờ lành đã tới, chỉ thấy Trình lão gia mặt đầy tươi cười đứng dậy bước đến trước mặt tri phủ Lưu, cung kính hành lễ. 

 

“Đại nhân, đêm nay trăng sáng ngập trời, tiểu nhân cảm thấy chỉ ngồi uống rượu thì thật là vô vị, nên đã chuẩn bị một khúc nhạc dâng lên đại nhân, kính mong đại nhân nể mặt thưởng thức một phen.”

 

Tri phủ Lưu khẽ gật đầu.

 

Chỉ thấy có hai người khiêng một chiếc đại cổ đi vào, theo sau là vài mỹ nhân cầm nhạc cụ bước theo.

 

Những món nhạc khí kia chế tác tinh xảo, khiến ai nấy đều tán thán không thôi. 

 

Chỉ có ta và Trình phu nhân là siết chặt tay áo.

 

Tiếng nhạc vừa nổi, khắp sảnh im phăng phắc.

 

Chỉ nghe “bụp” một tiếng trầm đục, chiếc trống da người đột nhiên nổ tung, bắn ra huyết đỏ tươi, hắt lên mặt người trong sảnh, rơi loang lổ khắp đất.

 

Giữa tiếng thét kinh hoàng, đám người nhốn nháo chạy loạn.

 

Chỉ có tri phủ Lưu ngồi trên đài cao, Trình lão gia đứng sững sờ, cùng Trình phu nhân đứng xem kịch vui là không động đậy.

 

Ta đứng bên, thấy được một màn náo nhiệt, liền cong môi cười khẽ.

 

Quay đầu nhìn về phía Trình lão gia, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt A Cửu đang nhìn ta.

 

Ánh mắt hắn sắc bén, ta nhìn đến sững người, lòng bất giác run lên, vội quay đi.

 

Khi ấy trong sảnh càng thêm hỗn loạn, Trình lão gia bỗng giận dữ quát lớn, khiến mọi người ngừng lại.

 

Chờ đám người yên tĩnh, gã mới vội vàng quỳ rạp trước mặt tri phủ, dập đầu nhận tội: “Xin đại nhân minh xét! Chiếc trống này có người giở trò hãm hại, tuyệt không phải do tiểu nhân làm ra, chắc chắn có kẻ muốn hãm hại tiểu nhân, mong đại nhân soi xét!”

 

Tri phủ Lưu vẫn im lặng ngồi ghế, không nói gì.

 

Lúc này, một vị phu nhân vừa bị doạ hồn bay phách lạc đột nhiên hét lớn: “Nàng ta về rồi… ta cảm nhận được oán khí của nàng! Là ngươi lột da nàng, nàng nhất định trở lại báo thù! Mọi người mau chạy! Chạy mau!”

 

Mới vừa yên ổn đôi chút, đám người lại bắt đầu hoảng loạn, bàn tán xôn xao.

 

Ta nhân cơ hội giữa đám đông hỗn loạn, cố ý lớn tiếng nói rõ chuyện Trình lão gia lột da người làm nhạc khí.

 

“Câm miệng cho ta!” 

 

Trình lão gia tức đến đỏ mặt, gầm lên một tiếng giận dữ, ánh mắt đầy sát khí.

 

Lúc này, tri phủ Lưu vốn trầm mặc trên đài cao rốt cuộc cũng lên tiếng, chất vấn: “Trình Thanh, ngươi tự nói với bản quan, những gì người ta vừa nói có phải thật không? Ngươi thật sự lột da người làm trống sao?”

 

Nghe vậy, Trình lão gia sợ đến mức dập đầu liên tục, nghẹn ngào kêu oan: “Đại nhân, tuyệt đối không có chuyện đó! Tiểu nhân bị người hãm hại!”

 

“Chiếc nhạc khí này vốn là vật thường dùng, tiểu nhân cũng chẳng hiểu sao lại như thế… nhất định là có người ám toán, xin đại nhân xét rõ!”

 

Trình lão gia vừa nói vừa đập đầu đến sưng tím trán, mà tri phủ Lưu vẫn chỉ lạnh lùng nhìn, sắc mặt âm trầm.

 

Ta những tưởng lần này Trình lão gia ắt phải chết, không ngờ tri phủ đột nhiên đứng dậy, bước tới bên gã, mỉm cười nói: “Đã nói vậy rồi, chuyện dơ bẩn còn lại ngươi tự xử lý đi. À phải, cây tỳ bà ngươi tặng hôm qua, phu nhân bản quan rất vừa ý.”

 

Dứt lời, Trình lão gia nịnh bợ cười ha hả: “Tiểu nhân hiểu, sau này nếu đại nhân có điều chi phân phó, cứ việc mở miệng, tiểu nhân nhất định…”

 

Ta đứng bên, thấy hai kẻ cười cười nói nói mà lòng đầy căm hận, liền rút chủy thủ trong tay áo ra.

 

Đang định xông lên, bỗng có một bàn tay giữ chặt vai ta.

 

“A Dung, lần này để ta giúp ngươi!”

 

Ta nghe xong sững người, lập tức định kéo hắn lại.

 

“Không được! A Cửu, ngươi không thể! A Cửu, quay lại!”

 

Nhưng chưa kịp vươn tay, A Cửu đã rút kiếm, lao thẳng về phía Trình lão gia.

Mọi việc xảy ra chớp nhoáng, đao vừa vung đã chém xuống.

 

Chỉ nghe một tiếng hét thảm, cánh tay của Trình lão gia bị chém bay, rơi xuống đất đầy máu me ghê rợn.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page