Quả nhiên, Tiểu Điệp chọn ta vào hầu hạ trong viện Trình phu nhân.
Nàng ấy nói với người ngoài rằng ta ngoan ngoãn, hiểu chuyện, rất được phu nhân yêu thích.
Ngày rời khỏi phòng củi, ta đứng chờ rất lâu ngoài cửa, đợi A Cửu đến gặp ta.
Nhưng đợi mãi, đến lúc Tiểu Điệp thúc giục, vẫn không thấy bóng hắn.
Từ đó biệt ly suốt mấy tháng, ta nhiều lần quay lại phòng củi tìm A Cửu, song chưa một lần gặp được.
Người ta nói, từ sau khi ta rời đi, A Cửu đã bị Trình lão gia phái đi nơi khác làm việc.
Nhưng ta lục tung phủ Trình lên, cũng không thấy hắn đâu.
Mãi cho đến bữa tiệc yến do Trình lão gia tổ chức, ta mới lại gặp hắn – người đang đứng bên cạnh Trình lão gia.
Hôm ấy yến tiệc rộn ràng, Trình lão gia gom hết sơn hào hải vị khắp trấn để chiêu đãi vị tri huyện họ Lưu.
Mà vì Tiểu Điệp bị phong hàn mấy hôm trước, Trình phu nhân liền dẫn ta đến dự yến.
Vừa theo Trình phu nhân bước vào tiền sảnh, ta liền thấy A Cửu đang đứng cạnh Trình lão gia.
Chỉ thấy hắn một thân hắc y, sắc mặt lạnh lùng như xưa, nhưng không còn là kẻ què nữa.
Ta ngây người nhìn hắn, Trình phu nhân bên cạnh kéo áo ta, nhắc nhở: “Thôi Dung, lúc này không phải lúc ngươi mê trai! Đừng quên hôm nay ngươi đến để làm gì.”
Nghe vậy, ta giật mình tỉnh lại, vội đáp một tiếng “vâng”, rồi dìu lấy tay Trình phu nhân bước vào.
Trình lão gia trông thấy chúng ta tiến đến, liếc mắt nhìn ta, rồi quay sang dịu dàng hỏi Trình phu nhân: “A Uyển, thân thể nàng không khoẻ, bình thường chẳng khi nào dự yến, sao nay lại tới?”
Lời vừa dứt, Trình phu nhân liếc xéo gã một cái, hờ hững nói: “Lão gia lo nhiều quá chăng? Thiếp muốn đến thì đến, còn phải xin phép chàng ư?”
Trình phu nhân nói lớn tiếng, khiến quan khách chung quanh và cả Tri huyện trên đài cao cũng phải ngoái nhìn.
Trình lão gia sắc mặt chợt cứng đờ, ngượng ngùng cười trừ, rồi hạ giọng: “Phu nhân nói chí phải! Chỉ là hôm nay ta chuẩn bị một tiết mục đặc biệt để biểu diễn trước Tri huyện, mà nàng xưa nay chẳng ưa mấy thứ tầm thường, ta sợ bẩn mắt nàng thôi.”
Lời vừa dứt, thân mình Trình phu nhân khựng lại, siết chặt tay, ánh mắt sắc bén nhìn Trình lão gia: “Trình Thanh, ngươi to gan lắm! Tri huyện là ai, sao ngươi dám mang thứ đó ra…”
“Phu nhân yên tâm!” Trình lão gia cắt ngang lời bà ta: “Chỉ cần nàng không nói, Tri huyện sao biết nguồn gốc mấy món nhạc cụ đó, đúng không?”
6.
Ta đứng bên nghe hết, biết rõ cái gọi là “thứ đó” mà Trình phu nhân nói, chính là nhạc cụ làm từ da người do Trình lão gia chế tạo.
Nghe hạ nhân nói, mấy món nhạc khí này mới được Trình lão gia gom đủ gần đây thôi.
Sau khi biết chuyện, Trình phu nhân đã lớn tiếng cãi nhau một trận với gã, nói gã tàn hại sinh linh như thế, ắt sẽ bị trời tru đất diệt.
Nhưng Trình lão gia lại chẳng xem ra gì, mấy ngày trước còn dùng những nhạc khí ấy tấu cho tri huyện đại nhân một khúc.
Tri huyện nghe đến rơi lệ, thưởng cho trọn một trăm lượng hoàng kim.
Trình lão gia được lợi, lại càng thêm đắc ý, lần này còn muốn tấu nhạc vì tri phủ đại nhân.
Khắp trấn ai cũng biết, vị tri phủ họ Lưu là một vị thanh quan nổi danh liêm khiết.
Nếu để ông ta biết chuyện Trình lão gia lột da người chế nhạc khí, e rằng cái mạng Trình lão gia khó mà giữ nổi.
Nghĩ thế, ta nhìn vẻ đắc ý trên mặt Trình lão gia, khoé môi khẽ nhếch cười lạnh.
You cannot copy content of this page
Bình luận