Tây Thi Đậu Phụ

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Nghe người khác kể, Tống A Cửu đã sống trong phủ Trình từ năm lên chín, mọi ngóc ngách trong phủ đều rõ như lòng bàn tay.

 

Nghe xong, ta liền ghi nhớ trong lòng, mặt dày bám lấy hắn suốt ba tháng.

 

Cuối cùng cũng khiến hắn chịu đưa ta đi nhận biết mọi nơi, và cả những kẻ quanh Trình lão gia.

 

Lúc ấy ta mới biết, Trình lão gia vốn có chính thất – là tiểu thư độc nhất của một nhà giàu trong huyện.

 

Một nửa gia sản của Trình lão gia cũng là do vị phu nhân kia mang từ nhà mẹ đẻ về.

 

Nhưng vì Trình phu nhân thân thể yếu ớt, bệnh tật quấn thân quanh năm, nên suốt ngày đóng cửa trong viện, chẳng muốn gặp ai, ít ai biết rõ gốc gác vị phu nhân ấy.

 

Song A Cửu lại nói, Trình phu nhân tính khí cực xấu, thường xuyên gào thét ầm ĩ trong viện, không thích người hầu hạ.

 

Mỗi lần Trình lão gia đến gặp phu nhân, trong viện luôn vang vọng tiếng mắng chửi sắc nhọn của bà ta.

 

Ta nghe vậy thì ngờ vực, kéo A Cửu đang định rời đi lại, hỏi: “A Cửu, ta thấy Trình lão gia chẳng nạp thiếp nào cả, sao Trình phu nhân lại oán hận ông ta đến vậy? Có phải vì chiếc trống kia…”

 

“Thôi chết rồi, Thôi Dung, ngươi không muốn sống nữa à!” A Cửu vội xông đến bịt miệng ta lại: “Ngươi có biết nếu để Trình lão gia nghe được, chắc chắn sẽ lột da ngươi!”

 

A Cửu nói với vẻ xúc động, mắt đỏ bừng.

 

Ta bình tĩnh nhìn hắn rất lâu, biết hắn vốn không phải kẻ dễ biểu lộ cảm xúc.

 

Nhưng nay lại phản ứng lạ thường, rõ ràng là cực kỳ để tâm đến chuyện Trình lão gia lột da người làm trống.

 

Nghĩ thế, ta gạt tay hắn ra, cố ý cười cợt nói: “Thì cũng chỉ là lột da thôi mà? Trình lão gia còn chướng mắt ta đầy mụn ruồi, có lột cũng bẩn mắt ông ta thôi.”

 

Lời vừa dứt, A Cửu ngẩn ra một lúc, hai tay siết chặt, ánh mắt sắc như dao nhìn ta: “Thôi Dung, ngươi biết mình đang nói gì không! Ngươi đến cả mạng sống cũng không cần sao?”

 

“Chỉ là một cái mạng tiện dân thôi! Cả nhà ta đều chết cả rồi, mạng này còn ai thèm quan tâm nữa chứ.”

 

“Ta quan tâm!” A Cửu buột miệng thốt lên, đến khi nhận ra thì mặt đỏ bừng.

 

Ta cũng sững người một lúc, nhưng rồi bật cười, bước sát lại gần hắn, cố ý trêu chọc: “A Cửu, sao ngươi lại quan tâm? Chẳng lẽ ngươi có ta trong lòng? Nhưng ta xấu xí thế này, ngươi không thấy ghê sao!”

 

Lời vừa dứt, chỉ thấy mặt hắn đỏ lựng khó tin, quay mặt đi, vội vàng phủ nhận: “Không phải… không có! Ta chỉ nói ai cũng nên trân quý mạng sống của mình, ngươi cũng không ngoại lệ.”

 

Ta nghe xong bật cười lớn, cười đến mức không thở nổi, chống tay lên vai hắn rồi bỗng lạnh giọng: “Vậy sao? Nếu A Cửu không muốn ta chết, vậy thì giúp ta một việc, được chăng?”

 

Lời vừa thốt ra, sắc mặt A Cửu cũng nghiêm lại.

 

Hắn biết rõ Trình lão gia đã hại chết cả nhà ta, cũng biết ta vào phủ là có mục đích.

 

Hắn liền hất tay ta khỏi vai, nghiêm giọng: “Thôi Dung, ngươi lại muốn làm gì? Trong phủ này, Trình lão gia nắm rõ mọi động tĩnh, ngươi biết rõ mình không có cơ hội…”

 

“Ta biết!” Ta lập tức cắt ngang lời Tống A Cửu, mắt nhìn về phương xa, ánh mắt lạnh lùng như băng: “Nên lần này ta muốn ngươi giúp ta, đưa ta vào viện của Trình phu nhân hầu hạ.”

 

5.

 

Hôm đó, Tống A Cửu nghe xong lời ta nói, sắc mặt lạnh lùng, lông mày nhíu chặt, nhìn ta thật lâu không nói gì.

 

Ta dây dưa quấn lấy hắn mãi, nhưng hắn vẫn không nói nửa lời, chỉ hất tay ta ra rồi quay lưng bỏ đi.

 

Tưởng hắn không muốn giúp, ta định tự nghĩ cách.

 

Không ngờ ba ngày sau, thị nữ thân cận của Trình phu nhân – Tiểu Điệp – đến phòng củi tìm người.

 

Nàng ấy nói viện của phu nhân thiếu người, muốn chọn vài hạ nhân đắc lực vào viện làm việc.

 

Ta nghe xong sững người, lập tức nhìn về phía A Cửu đang đứng bên cạnh.

 

Chỉ thấy sắc mặt hắn vẫn như cũ, môi mím chặt, dường như chẳng lấy gì làm lạ.

 

Ta biết, cuối cùng hắn vẫn giúp ta, cũng biết hắn là kẻ ngoài lạnh trong nóng.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page