Lại một năm tuyết lớn, nương chết trước mộ a tỷ và phụ thân.
Cùng lúc ấy, trong trấn truyền rằng Trình lão gia gần đây vừa có được một chiếc trống đến từ Tây Vực.
Nghe nói tiếng trống vang rền, âm thanh réo rắt, nhất là da trống kia trắng như da người.
Nhưng ai ai cũng biết rõ da trống ấy từ đâu mà có, vậy mà vẫn đua nhau kéo đến phủ Trình, chỉ vì muốn tận mắt chứng kiến chiếc trống da người kia.
Ngày ngắm trống ấy, ta cũng theo đám đông đến phủ Trình náo nhiệt, trông thấy chiếc trống làm từ da của a tỷ.
Trình lão gia đặt chiếc trống lên đài cao, đắc ý vô cùng, để mặc người ta chiêm ngưỡng.
Gã nói: “Chiếc trống này, Trình mỗ đã tìm thợ giỏi khắp nơi, mất năm năm mới hoàn thành, từ thân trống đến da trống đều là vật liệu tốt nhất thế gian…”
Dứt lời, Trình lão gia quét mắt nhìn quanh một vòng, bỗng bật cười, nói: “Hôm nay tâm tình Trình mỗ tốt, trân trọng mời một vị hữu duyên gõ lên tiếng trống đầu tiên! Có ai nguyện thử chăng?”
Dứt lời, đám đông vốn đang náo nhiệt lập tức im lặng như tờ, cúi đầu thì thầm, chẳng ai dám bước lên.
Ta lạnh lùng cười khẽ, nhớ mấy hôm trước bỗng lan truyền lời đồn rằng, chiếc trống của Trình lão gia làm từ da người, oán khí tích tụ cực nặng.
Kẻ nào gõ lên tiếng đầu tiên, oán khí trên trống sẽ bám lấy kẻ ấy, khiến người đó mệnh tận không yên.
Trình lão gia nghe vậy cũng để tâm, tuy yêu thích trống kia nhưng lại lo ngại oán khí.
Vì thế mới bày ra hội thưởng trống hôm nay, chỉ để tìm kẻ thay gã hứng họa.
Nghĩ vậy, ta ngẩng đầu nhìn Trình lão gia nghiêm nghị kia, khóe môi khẽ nhếch cười, bước lên nói: “Trình lão gia, ta nguyện thử một lần!”
Lời vừa dứt, Trình lão gia nhìn về phía ta, ánh mắt thoáng ngưng lại, sau đó nở nụ cười gian xảo: “Cô nương, lời này là thật chăng? Nếu là thật thì đã nói ra thì không thể hối hận! Nếu dám đổi ý…”
“Không đâu! Chỉ là nếu ta gõ tiếng trống đầu tiên này, mong Trình lão gia đáp ứng cho ta một điều kiện.”
Lời vừa thốt ra, ý cười nơi khóe miệng Trình lão gia chợt khựng lại, sắc mặt lập tức tối sầm, giọng nói lạnh đi: “Cô nương, Trình mỗ cho ngươi gõ tiếng trống đầu tiên này đã là vinh hạnh lớn lắm rồi, ngươi còn muốn ban thưởng gì nữa, e là ngươi tự coi trọng bản thân quá mức rồi.”
Ta nghe xong lời Trình lão gia, chỉ thở dài đáp: “Nếu vậy, tiểu nữ đâu dám vô lễ.”
Dứt lời, ta xoay người đối mặt với đám đông, cố ý cất giọng lớn: “Xin hỏi còn ai dám thay Trình lão gia gõ tiếng trống đầu tiên chăng!”
Tiếng nói vừa dứt, đám người chung quanh đều cúi đầu, đồng loạt lui lại phía sau.
Trình lão gia thấy tình thế không ổn, sắc mặt u ám, ánh mắt lạnh lùng như dao liếc ta, nghiến răng nói: “Ngươi muốn gì? Hoàng kim hay là ngân lượng?”
“Chẳng muốn gì cả, ta chỉ muốn vào phủ Trình, làm thiếp hay tỳ nữ của Trình lão gia đều được.”
Lời vừa dứt, Trình lão gia nghiêm nghị nhìn ta hồi lâu, bỗng bật cười lớn, bước đến gần ghé tai nói nhỏ: “Cô nương, chẳng lẽ ngươi không sợ ta…”
Nghe vậy, ta cũng lạnh lùng cười khẽ, nhìn thẳng vào mắt gã, từng chữ từng lời rõ ràng: “Nếu ta sợ, thì đâu dám thay Trình lão gia gõ tiếng trống đầu tiên này.”
4.
Sau đó, ta đã thay Trình lão gia gõ tiếng trống đầu tiên.
Tiếng trống vang vọng trời cao, từng nhịp từng nhịp dồn dập.
Trong mơ hồ, ta nghe thấy tiếng thét thảm thiết của a tỷ khi bị lột da.
Sau chuyện ấy, ta thuận lợi vào phủ Trình.
Trình lão gia chê ta đầy mụn ruồi, không chịu nạp ta làm thiếp, càng không muốn lột da ta làm trống.
Gã chỉ tiện tay đẩy ta đến phòng củi làm việc nặng, mà ta cũng ở đó suốt ba tháng trời.
Trong ba tháng ấy, ta quen biết được Tống A Cửu – kẻ cũng làm việc ở phòng củi.
Hắn cùng tuổi với ta, chỉ tiếc là một kẻ què lạnh lùng.
Như có sắp đặt sẵn, hắn què chân trái – giống y nương ta.
You cannot copy content of this page
Bình luận