Không đợi Trình lão gia phản ứng, ta lập tức lao tới, chỉ nghe một tiếng “xoẹt” lạnh toát — lưỡi dao rạch qua bụng gã.
Máu nóng hổi phun trúng tay ta.
Ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt méo mó đau đớn của Trình lão gia mà mỉm cười: “Trình lão gia, bị dao rạch bụng, cảm giác thế nào?”
“Ngươi… sao ngươi dám…”
“Ta không dám? Chẳng lẽ Trình lão gia quên rồi — người từng cho ta gõ tiếng trống đầu tiên, để oán khí của a tỷ nhập vào ta, giúp ta đến báo thù đấy!”
Trình lão gia sợ hãi đến biến sắc, há miệng muốn nói, nhưng máu đã trào lên cổ họng, ho khan nghẹn ngào, mặt mũi tím tái.
Ta bình tĩnh rút dao về, nhìn gã ngã lăn ra đất, quằn quại như con sâu hấp hối.
Ta chẳng chút thương xót đá mạnh một cú, lạnh giọng mắng: “Trình Thanh, năm đó nếu ngươi không hại chết a tỷ, ta đã không tan nhà nát cửa, cũng sẽ không vào Trình phủ, không hại chết A Cửu.”
“Tất cả mọi sai lầm đều bắt đầu từ ngươi! Đồ súc sinh lột da, ngươi đáng chết từ lâu rồi!”
Lửa giận bùng lên, ta lại giẫm lên mặt gã mấy cái.
Chỉ thấy gã co giật hai chân, rồi hoàn toàn bất động, chết như một con chó ghẻ, mình mẩy bê bết máu, thối nát tanh tưởi.
10.
Ta đứng lặng thật lâu, nhìn gã không chớp mắt, rồi mới lôi xác vào phòng Trình phu nhân.
Trong phòng, ta không làm theo kế hoạch rắc thuốc khắp nơi như Trình phu nhân sắp đặt, mà đã có dự tính khác.
Xử lý xong thi thể, ta không phóng hỏa, mà trực tiếp bước đến trước mặt Trình phu nhân.
Lúc này bà ta đã tỉnh lại, đang ngồi dưới đất ôm cổ, gắng gượng nặn ra một nụ cười: “A Dung, làm rất tốt. Như vậy còn đỡ phiền toái hơn, xem như ngươi giữ được mạng rồi.”
Nghe xong, ta cười nhạt, chẳng nói một lời, đưa tay kéo bà ta đứng dậy.
Trình phu nhân thấy ta thất thần, nhưng cũng không mấy để tâm, chỉ tưởng ta bị dọa đến ngẩn người, liền cất lời an ủi: “A Dung, làm sao vậy? Có phải sợ hãi rồi không?”
“Nhưng đây vốn chẳng phải lỗi của ngươi, trái lại còn là việc thiện lớn. Sau khi rời khỏi Trình phủ, dân trong trấn hẳn sẽ khắc ghi ân đức của ngươi…”
“Vậy sao?” Ta lạnh mặt cắt ngang: “Nhưng nương ta từ nhỏ đã dạy, làm việc tốt thì phải làm cho trót.”
Nụ cười trên mặt Trình phu nhân cứng đờ, sắc mặt sầm lại: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Trình Thanh đã chết rồi, ngươi còn muốn sao nữa?”
“Không gì cả.” Ta nhẹ giọng, tay vẫn nắm chặt chuôi đao, lưỡi dao còn nhỏ máu chưa khô: “Chỉ là yêu quái trong Trình phủ vẫn chưa trừ hết. A tỷ ta, A Cửu… oán khí họ vẫn chưa tan, ta chưa thể đi được.”
Nói rồi, ta giơ dao chỉ thẳng vào Trình phu nhân.
Bà ta giật mình hoảng hốt, run rẩy thối lui từng bước, miệng lắp bắp: “Ngươi… đừng qua đây! A Dung, ngươi điên rồi sao? Là Trình Thanh hại tỷ ngươi và Tống A Cửu, chuyện đó có liên quan gì đến ta chứ!”
Nghe Trình phu nhân biện bạch, ta cười lạnh, sải bước tới trước, túm lấy cổ áo bà ta, rít lên: “Trình phu nhân, ngươi thực sự vô can ư? Thế thì cái rương cất đầy nhạc cụ làm từ da người kia, là từ đâu ra?”
Sắc mặt bà ta trắng bệch, ánh mắt né tránh, toàn thân run rẩy: “Đó… là Trình Thanh nhét vào. Ta không biết gì cả… ta không biết!”
“Phải không?” Ta nhếch mép: “Vậy lời Trình Thanh trước lúc chết, rằng người dạy gã lột da người làm trống là ai? Chẳng phải phu nhân nên giải thích sao?”
“Ta… ta không có! A Dung, ngươi quá lộng hành rồi! Mau buông tay, đây là Trình phủ, ta chỉ cần gọi người là có thể bắt ngươi, cho ngươi sống không bằng chết!”
Ta bật cười lạnh lùng: “Phu nhân vậy là thừa nhận rồi?”
Sắc mặt bà ta càng lúc càng tái nhợt, mắt đảo về phía cổng viện.
Ta lặng lẽ nhìn theo, nói nhẹ như gió: “Phu nhân tưởng còn ai đến cứu sao? Đừng quên hôm nay là do chính tay phu nhân đuổi hết bọn người hầu ra ngoài. Còn Tiểu Điệp… e rằng còn đang mê man chưa tỉnh.”
Trình phu nhân sắc mặt ảm đạm, thân thể run như cầy sấy.
You cannot copy content of this page
Bình luận