“Cô chẳng qua chỉ là con chó bên cạnh Tạ Lâm, tôi nói chuyện với cô ấy, liên quan gì đến cô mà xen vào?” Có vẻ không ngờ tôi đột nhiên nhảy ra phản đòn, ánh mắt hắn nhìn tôi chứa đầy sự ghê tởm không giấu giếm.
Sau đó hắn quay sang, nhìn chằm chằm Tạ Lâm: “Cô nói đi, những chuyện đó có phải do cô làm không?”
Tôi bắt đầu thấy thấp thỏm trong lòng, dù sao tôi cũng biết Thời Tấn vẫn còn chỗ đứng trong lòng Tạ Lâm, không chắc màn phản pháo vừa rồi của tôi có khiến tiểu thư phật ý không.
“Có cái đầu anh!”
Tạ Lâm ưỡn thẳng lưng, tuy vóc dáng thấp hơn Thời Tấn, nhưng khí thế không hề kém cạnh.
Lúc này, cô ấy cắn môi, ánh mắt đầy tức giận và uất ức.
“Cho dù là anh hay Tô Hiểu, chẳng có liên quan gì đến tôi cả. Tôi làm gì hay không chẳng cần phải để tâm đến hai người. Đừng gán tội không có thật cho tôi nữa, Thời Tấn, người cần phát giận thì anh đi tìm đúng người đi!”
Trong ký ức của tôi, đây là lần đầu tiên Tạ Lâm cứng rắn như vậy khi nói chuyện với Thời Tấn.
Tôi nhìn Tạ Lâm đang ngẩng cao đầu, lại liếc sang gương mặt đầy vẻ không tin nổi của Thời Tấn, phải dồn hết sức mới kiềm được cơn cười sắp bật ra.
Tiểu thư ngầu quá trời ơi!
“Được… được lắm…” Thời Tấn tức đến bật cười, chỉ tay vào Tạ Lâm, nói: “Nếu tôi tra ra được cô đã làm gì với Tiểu Hiểu, cô và cả Sở Hân Hân, cứ chờ đấy mà xem!”
Tôi bĩu môi, làm mặt quỷ chọc tức, khiến Thời Tấn tức đến mức đi mà như chạy, chân gần như sắp bốc khói.
Tôi quay đầu nhìn Tạ Lâm, hai đứa nhìn nhau cười, trong lòng bỗng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
7.
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Thời Tấn buông lời đe dọa, cuối cùng mọi chuyện cũng được làm sáng tỏ.
Chuyện của công ty chẳng qua chỉ là va chạm thường thấy trên thương trường, có thể bố mẹ nhà họ Tạ vì muốn bênh vực con gái nên mới ra mặt, nhưng hoàn toàn không liên quan gì đến Tạ Lâm.
Còn đám du côn đến quấy rối Tô Hiểu thì là do người cha nghiện cờ bạc của cô ta gây ra, nợ nần chồng chất bên ngoài, mấy ngày nay lúc nào cũng có người canh trước cửa nhà họ Tô.
Thời Tấn xót cho cô bạn gái nhỏ không chịu nổi uất ức như vậy nên đã đứng ra trả nợ giúp bố cô ta.
Nhưng nợ thì mới trả được một lần, sau đó vẫn cứ dồn dập như nước lũ.
Người nghiện cờ bạc vốn không còn nhân tính, trước kia không có tiền thì thôi, bây giờ thấy con gái mình cặp kè với đại gia nhà họ Thời, liền càng lấn tới.
Không chỉ tiêu tiền như nước ở sòng bạc, mà về đến nhà còn đánh chửi vợ như cơm bữa.
Mẹ Thời Tấn vốn đã không ưa gì Tô Hiểu, giờ thấy nhà họ Tô có xu hướng biến con trai mình thành máy rút tiền, liền lập tức hẹn gặp Tô Hiểu, khuyên cô ta sớm dập tắt mộng làm dâu hào môn.
Nhưng Tô Hiểu lại nói rằng giữa cô ta và Thời Tấn không có quan hệ kiểu đó…
Tôi đem chuyện này kể cho Tạ Lâm như kể chuyện cười, quả nhiên thấy cô ấy cười đến chảy nước mắt, vừa lăn lộn trên giường vừa bình luận: “Tô Hiểu đúng là tưởng mình là cái gì ghê gớm lắm ấy nhỉ, nếu thật sự thanh cao thì sao còn nhận tiền của Thời Tấn chứ!”
Tôi gật đầu lia lịa, hoàn toàn đồng tình.
Đúng đúng, thích tiền đâu có gì là xấu!
Cuộc chiến giữa Tô Hiểu và mẹ Thời Tấn diễn ra ở một nơi khác, còn tôi thì những ngày gần đây sống vô cùng sung sướng.
Thành tích học tập của tôi tiến bộ vượt bậc, khiến bố mẹ Tạ cũng càng thêm hài lòng, sắp xếp cho tôi làm gia sư riêng cho Tạ Lâm, giúp cô ấy học hành đàng hoàng, mỗi tháng lại còn trả cho tôi một khoản lương hậu hĩnh.
Tôi dốc lòng dạy dỗ, chỉ tiếc là Tạ Lâm vốn không phải tuýp người hợp với việc học, mỗi lần cầm sách lên là như thể muốn mất nửa cái mạng.
May mà nền tảng ban đầu thấp, nên điểm dễ kéo lên.
You cannot copy content of this page
Bình luận