Tay Sai Của Thiên Kim 

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Cô ấy còn chưa nói xong, Tô Hiểu lại chuyển mũi dùi sang tôi: “Hừ, có vài người, trong mắt chỉ có mỗi đồng tiền, chắc chẳng nhìn thấy gì khác. Tôi thấy đúng là số làm chó, vì tiền mà không cần lòng tự trọng nữa rồi.”

 

“Tôi thích làm chó thì liên quan gì đến cậu? Đừng có ăn không được nho rồi bảo nho chua. Chẳng lẽ vì chẳng ai quan tâm đến cậu, cũng không có tiền, nên cậu ghen tỵ với Tạ Lâm à?”

 

Tôi cảm nhận được sự ấm áp từ chiếc vòng cổ ngọc trai trước ngực, ngay cả giọng nói cũng thêm vài phần tự tin.

 

“…Cậu!”

 

Tô Hiểu tức điên, chỉ tay vào tôi nửa ngày cũng không nói nên lời, có lẽ không ngờ sức công kích của tôi lại tăng vọt như vậy.

 

Cuối cùng vẫn là Thời Tấn cau mày bước đến đứng chắn giữa hai chúng tôi, trừng mắt nhìn Tạ Lâm cảnh cáo, nói: “Tô Hiểu vừa khỏi bệnh, mấy người đừng gây sự nữa.”

 

“Ai gây sự chứ?” Tôi cười tươi rói đáp: “Mọi người đều thấy rõ mà, là bạn Tô bắt đầu nói bóng nói gió trước đó chứ?”

 

Mấy bạn trong lớp nhìn nhau, rồi đồng loạt gật đầu.

 

“Các cậu!”

 

Khoé mắt Tô Hiểu lập tức ầng ậc nước, ôm mặt chạy khỏi lớp học.

 

Tất nhiên Thời Tấn cũng vội vã đuổi theo, trước khi đi còn lườm tôi một cái thật dữ.

 

Tôi bĩu môi làm mặt quỷ với hắn, rồi cảm thấy có lực kéo phía sau, quay đầu lại thì thấy Tạ Lâm đang lo lắng hỏi: “Cậu… cậu không cần phải cãi nhau với cô ta đâu, giờ chắc cô ta lại khóc lóc với anh Tấn rồi!”

 

“Mặc kệ cô ta có khóc hay không.” Tôi nghiêm túc nhìn Tạ Lâm, hỏi: “Tiểu thư, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, lúc nãy cậu có thấy đã không?”

 

“…Có.” 

 

Dù rất không muốn thừa nhận, cô ấy vẫn khẽ gật đầu.

 

“Đã là được rồi, chẳng có gì quan trọng hơn niềm vui của cậu cả. Nếu Tô Hiểu khiến cậu không vui, thì cứ mắng cho cô ta một trận ra trò. Nếu Thời Tấn khiến cậu buồn, thì hãy phủi mông đi tìm một trăm anh đẹp trai hơn chơi. Tiểu thư à, cậu xứng đáng.”

 

“Tôi xứng đáng…”

 

Cô ấy thì thầm lặp lại câu đó, vẻ mặt lại một lần nữa trở nên hoang mang.

 

4.

 

Thời Tấn không đến dự tiệc sinh nhật của Tạ Lâm.

 

Chuyện này đối với tôi là điều đương nhiên, bởi vì trong nguyên tác cũng có chi tiết này: ban ngày Tô Hiểu bị gió thổi, buổi tối lại phát bệnh, Thời Tấn bận chăm sóc cô ta còn không xuể, thì còn đâu tâm trí để nghĩ đến vị hôn thê mà hắn chưa từng quan tâm?

 

Nhưng Tạ Lâm thì không nghĩ vậy.

 

Cô ấy vui vẻ mặc chiếc váy tiệc mới nhất, gọi chuyên gia trang điểm đến trang điểm thật xinh đẹp, còn trang hoàng cả biệt thự vô cùng lộng lẫy, tinh thần phấn chấn chờ ở cửa, chỉ đợi người trong lòng xuất hiện.

 

Tôi nhìn tiểu thư nhà giàu ngây thơ này, trong lòng không nỡ, bèn ghé tai cô ấy khẽ nói: “Tiểu thư, ngoài cửa gió lớn lắm, vào nhà trước đi, khách khứa vẫn đang đợi cô mà.”

 

“Không vào!” Cô ấy mỉm cười: “Tôi muốn đứng ở đây đón anh Tấn, anh ấy đã hứa sẽ đến, tôi muốn để anh ấy vừa đến là nhìn thấy tôi ngay.”

 

Tôi hơi sững người, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng để Tạ Lâm đứng chờ ngoài cửa vô ích.

 

Nếu nói trước đây tôi chỉ xem cô ấy là một bà chủ nhà giàu ngốc nghếch, là cây tiền của mình, thì qua những ngày bên nhau, tôi thực sự đã coi vị tiểu thư vừa ngốc nghếch vừa kiêu ngạo này là bạn của mình.

 

Mà đã là bạn thì tôi không thể để cô ấy cứ vì một gã đàn ông không yêu mình mà tự làm khổ bản thân hết lần này đến lần khác.

 

“Vào trong đi, Tạ Lâm.” Tôi cúi mắt, khẽ chạm vào vai cô ấy: “Tô Hiểu đang bệnh, Thời Tấn đi chăm cô ta rồi, tối nay e là không thể…”

 

“Tôi không tin! Rõ ràng anh ấy đã hứa với tôi rồi! Chúng tôi là thanh mai trúc mã, tôi là vị hôn thê của anh ấy cơ mà. Tôi đẹp hơn Tô Hiểu, nhà tôi cũng giàu hơn cô ta, rốt cuộc… rốt cuộc tại sao…”

 

Ngẩng đầu lên, trên gương mặt luôn kiêu ngạo của Tạ Lâm lúc này lại đầy nước mắt.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page