Tay Sai Của Thiên Kim 

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

“Cậu nói thật chứ? Bản tiểu thư không có chỗ nào chưa đủ tốt à?” Ánh mắt cô ấy ánh lên chút hoang mang.

 

Tôi kiên định gật đầu.

 

Cô ấy ném đồng hồ kim cương vào tôi xong còn trả tiền thuốc, thì có thể xấu xa được đến đâu?

 

“Vậy, ý cậu là, anh A Tấn đối với Tô Hiểu chỉ vì cái gọi là ‘bản năng bảo vệ’? Chỉ cần tôi cũng tỏ ra yếu đuối với anh ấy, thì anh ấy sẽ để ý đến tôi?”

 

Một dự cảm không lành trào lên trong lòng.

 

“Không, tôi không có ý đó…”

 

“Tôi hoàn toàn hiểu rồi! Cảm ơn cậu nha Hân Hân, tối nay tôi mời cậu ăn một bữa hoành tráng.” Tạ Lâm đập mạnh bàn, mắt sáng rực.

 

…Không phải, rốt cuộc cô ấy hiểu cái gì vậy!?

 

3.

 

Phải nói rằng, kiến thức cấp ba bây giờ thật sự không dễ, ngay cả với tôi – người đã từng trải qua kỳ thi đại học – cũng chẳng thể thoải mái gì. 

 

Suốt cả ngày, ngoài việc bưng trà rót nước cho Tạ Lâm, tôi chỉ cắm đầu vật lộn với đống bài tập.

 

Những ngày ung dung như thế kéo dài hai hôm, đến ngày thứ ba, cuối cùng Tô Hiểu cũng đi học lại.

 

Tô Hiểu không được lòng mọi người trong lớp, vì cô ta lúc nào cũng tỏ vẻ thanh cao, ra dáng chẳng buồn dây dưa với tiền bạc, điều đó khiến đám con nhà giàu ở đây cực kỳ khó chịu. 

 

Thêm nữa là có sự xúi giục từ Tạ Lâm, nên lại càng không ai muốn chơi với cô ta, bởi vậy mà ở trường luôn đơn độc.

 

Ba ngày không gặp, sắc mặt cô ấy trông có vẻ tiều tụy hơn trước, mang theo chút yếu ớt của người vừa khỏi bệnh, nhưng lại không thể che giấu vẻ e lệ ngọt ngào đang lan tỏa trên gương mặt.

 

Thời Tấn đi ngay phía sau, mặt lạnh lùng nhận lấy cặp sách từ tay cô ta, nói: “Em vừa khỏi bệnh, để anh xách cho.”

 

Tô Hiểu đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Em… em tự làm được mà. Thời Tấn, mấy hôm nay anh giúp em nhiều rồi, em… cảm ơn anh.”

 

Trời ạ!

 

Tôi không dám tưởng tượng cảnh tượng đầy bong bóng màu hồng này sẽ kích thích Tạ Lâm đến mức nào, lập tức đứng bật dậy chắn trước mặt cô ấy, cố gắng bảo vệ thần kinh yếu ớt của tiểu thư nhà giàu.

 

“Sở Hân Hân, cậu làm cái gì vậy hả?”

 

Cô ấy không vui hét lên từ phía sau, giọng nói vang lên ngay trước mặt cặp nam nữ chính, khiến cả hai người cùng khựng lại. 

 

Tô Hiểu vội vàng nhận lại cặp rồi lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình.

 

Tạ Lâm đẩy tôi ra, không thèm nhìn Tô Hiểu lấy một cái, đi thẳng tới trước mặt Thời Tấn, nũng nịu nói: “A Tấn, hôm nay là tiệc sinh nhật của em, anh sẽ đến chứ?”

 

Thời Tấn hơi cau mày, qua loa đáp: “Ừ, nếu rảnh thì đi.”

 

Mắt Tạ Lâm sáng bừng lên, vui vẻ nói: “Em có xem rồi, tối nay anh không có lịch gì! Vậy thì quyết định vậy nhé, bảy giờ ở biệt thự bên phía tây thành phố, anh phải đến đúng giờ đó nha!”

 

Thời Tấn không trả lời dứt khoát, nhưng Tạ Lâm đã vui vẻ nhảy chân sáo quay về chỗ ngồi, sau đó chỉ đạo tôi: “Mau đi mua đồ uống cho tôi!”

 

Chuyện này tôi đã quá quen rồi, mở cái túi nhỏ chuẩn bị từ trước.

 

Lấy sữa trân châu ra, lau sạch hơi nước, cắm ống hút vào rồi đưa cho cô ấy, còn chu đáo kèm theo món bánh ngọt mà Tạ Lâm vẫn thích ăn, chỉ thiếu điều đút tận miệng nữa thôi.

 

Làm tay sai cho Tạ Lâm cũng chẳng phải ngày một ngày hai. 

 

Vậy mà hôm nay không hiểu Tô Hiểu ăn nhầm thuốc gì, nhìn tôi ân cần phục vụ thì hừ lạnh một tiếng, cố tình nói to: “Bạn Tạ Lâm, bạn không có tay à? Chuyện gì cũng phải để người khác làm giúp vậy sao?”

 

Tạ Lâm còn chưa kịp phản ứng thì tôi đã giận đùng đùng quay đầu lại.

 

“Bạn nói cho cẩn thận vào! Tất cả đều là bạn học, tôi thích chăm sóc Tạ Lâm thì sao? Cô ấy bị tim bẩm sinh, còn bị hạ đường huyết, lại hay đau dạ dày, tôi quan tâm cô ấy một chút thì có gì sai?”

 

Tô Hiểu nghẹn họng, Tạ Lâm cũng ngẩn người, khẽ kéo tay áo tôi, thì thào nói: “Tôi… tôi bao giờ thì…”

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page