2.
Tôi đã được như ý, sau khi xuyên sách thì sống cuộc đời mà trước đây mình từng mơ ước.
Có xe riêng đưa đón mỗi ngày, đồ mới theo mùa từ quần áo, túi xách đến giày dép thì được chọn thoải mái, thành tích học kém thì gia đình trực tiếp cho ra nước ngoài.
Tuy xe riêng là của đại tiểu thư, quần áo túi xách là của đại tiểu thư, tiền cũng là của đại tiểu thư, nhưng điều đó thì có sao chứ?
Chỉ cần đại tiểu thư ra lệnh một tiếng, ngay cả con người tôi cũng có thể là của đại tiểu thư.
Sáng hôm sau, tôi bước xuống từ chiếc siêu xe siêu dài siêu sang của Tạ Lâm, ân cần đi trước dẫn đường cho cô ấy.
Còn cô ấy thì đã quen với sự đãi ngộ như thế, ngẩng cao đầu khinh khỉnh nhìn mọi người.
Tạ Lâm thực sự có tư cách để kiêu ngạo như vậy.
Bố làm kinh doanh, bác làm quan chức, anh trai là bác sĩ nổi tiếng, mẹ là nghệ sĩ lớn, từ nhỏ đã sống trong cảnh được mọi người vây quanh chiều chuộng.
Ngay cả nam chính Thời Tấn, gia thế cũng không bì được với nhà họ Tạ.
Trước khi Tô Hiểu xuất hiện, cô ấy chưa bao giờ gặp chuyện “muốn gì mà không có được”.
Nhưng tôi biết, tất cả chỉ là tạm thời.
Nhà họ Tạ bây giờ nhìn thì phồn hoa rực rỡ, nhưng đến nửa sau tiểu thuyết, vì bị nam nữ chính nhắm vào, đầu tư gặp mấy lần thất bại nghiêm trọng, bản thân cô ấy còn bị một người theo đuổi của Tô Hiểu tạt axit dẫn đến hủy dung.
Gia thế, nhan sắc — tất cả những gì cô ấy tự hào đều tan biến.
Cuối cùng vì tinh thần sụp đổ mà chọn nhảy lầu vào đúng ngày Thời Tấn cầu hôn, từ một thiên kim tiểu thư cao quý rơi xuống kết cục thảm khốc ngoài đường.
Không thể không khiến người ta thở dài.
Tạ Lâm nhiều lắm chỉ là ăn nói chua ngoa, chứ thật ra cô ấy không phải người xấu — điều này tôi là người rõ nhất.
Dù bị nam nữ chính hại đến nhà tan cửa nát, cô ấy cũng chỉ muốn kết thúc mạng sống mình, chứ không kéo hai người kia chết chung.
Tôi sờ vào chiếc đồng hồ kim cương mới đeo, càng thêm kiên định với quyết tâm giúp Tạ Lâm thoát khỏi số phận bi thảm ấy.
“Người ta chỉ là một cô gái nhỏ thích dùng tiền ném người thôi, thì xấu được đến mức nào chứ!?”
Khi tâm trạng còn đang xoay chuyển, Tạ Lâm đã bước đến chỗ ngồi, ánh mắt đảo quanh lớp học như đang tìm ai đó.
“Hôm nay Tô Hiểu xin nghỉ rồi.” Tôi thì thầm bên tai cô ấy: “Hình như là bị sốt.”
Là một tay sai đủ tiêu chuẩn thì phải biết lo cho tiểu thư trước, chuẩn bị thông tin đầy đủ từ sớm!
“Hừ!” Tạ Lâm quay mặt đi, lầm bầm: “Đáng đời, ai bảo cô ta dụ dỗ anh A Tấn.”
Tuy tôi chẳng hiểu hai chuyện đó có liên quan gì đến nhau, nhưng vẫn ra sức gật đầu tán thành, sau đó nói tiếp: “Nhưng thưa tiểu thư, Thời Tấn hôm nay cũng xin nghỉ rồi.”
“Tại sao!”
“Chắc là đến nhà Tô Hiểu chăm sóc cô ta rồi.”
Tôi không nể tình mà phơi bày sự thật.
Thật ra, tôi rất mong Tạ Lâm có thể sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Thời Tấn, đừng đem lòng yêu đương mù quáng đặt lên người đàn ông đó nữa — dốc hết mọi thứ cho hắn, nhưng chẳng nhận lại được gì.
Nghe tôi nói xong, Tạ Lâm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng chỉ tức tối buông tay xuống, ngay cả nét mặt luôn kiêu ngạo cũng ủ rũ đi.
“Tại sao chứ, rõ ràng tôi mới là vị hôn thê của anh ấy mà? Hân Hân, là vì tôi còn chưa đủ tốt sao? Anh A Tấn mãi chẳng để ý đến tôi, thà đi chăm một cô gái chỉ mới quen chưa đến một tuần, cũng không chịu ở lại cùng với tôi tổ chức sinh nhật.”
Tôi nhìn vào đôi mắt cụp xuống của Tạ Lâm — làn da trắng trẻo, ánh mắt linh động, xinh xắn tinh tế — không thấy cô ấy có chỗ nào không tốt cả.
“Có khi lại là ngược lại.” Tôi mở miệng: “Có lúc, chính vì cậu quá giỏi, khiến đàn ông cảm thấy bản thân chẳng có đất dụng võ. Ngược lại, mấy người yếu đuối, bất lực mới có thể khơi dậy bản năng bảo vệ của họ.”
You cannot copy content of this page
Bình luận