Tôi là con ch/ó trung thành tận tụy bên cạnh vị đại tiểu thư phản diện.
Đại tiểu thư bảo đi về hướng Đông, tôi tuyệt đối không rẽ sang hướng Tây.
Đại tiểu thư bảo đuổi theo ch/ó, tôi tuyệt đối không đuổi gà.
Cho đến khi nữ chính thật sự có gia cảnh nghèo khó chuyển đến lớp tôi, mỉa mai tôi là một con ch/ó ham tiền, chẳng có chút lòng tự trọng nào.
Tôi liếc nhìn chiếc túi da đặt làm riêng cùng với chiếc Ferrari mà đại tiểu thư vừa tặng, ánh mắt dần trở nên kiên định.
“Gâu gâu!”
1.
“Không phải chứ, nhỏ đó bị đi/ê/n à, rõ ràng biết anh A Tấn đã có vị hôn thê rồi mà vẫn còn muốn quy/ế/n rũ anh ấy? Nó đúng là nhằm vào tôi, lại còn làm tôi mất mặt đến thế trước mặt cả lớp! Aaaa phiền ch/ế/t đi được, tôi nhất định phải nói với bố, bảo ông ấy bắt nó chuyển trường cho nhanh!”
“Tô Hiểu đúng là cố tình gây chú ý, còn đăng ký tham gia dạ hội mừng lễ thành lập trường, bản tiểu thư nhất định không để nó đắc ý đâu… Sở Hân Hân, rốt cuộc cậu có đang nghe tôi nói không đấy!?”
Vừa ngẩn người một chút, một chiếc đồng hồ hàng hiệu đính đầy kim cương đã bị ném thẳng về phía tôi, ánh sáng lấp lánh và sức nặng nện xuống đầu như đang nhấn mạnh sự xa xỉ của nó.
“…Phải! Nó đúng là cố tình, không thì… ờ, không thì trong lớp còn biết bao nhiêu chỗ trống, sao lại cứ nhất quyết ngồi cạnh Thời Tấn chứ!”
Vì sợ bị đập ch/ế/t, càng sợ vô tình làm hỏng món hàng xa xỉ mà Tạ Lâm ném tới, tôi vội vã phụ họa liên tục.
Vào thời khắc sống còn ấy, ký ức trong đầu tôi cuối cùng cũng tiêu hóa xong —
Tôi xuyên sách rồi.
Xuyên thành đứa tay sai đắc lực nhất bên cạnh đại tiểu thư phản diện, theo Tạ Lâm tác oai tác quái khắp nơi, chuyên đi ức hiếp trai xinh gái đẹp, không việc ác nào không làm, chính là loại tay chân số một.
Nữ chính Tô Hiểu lại là một trong số ít con nhà bình dân ở ngôi trường quý tộc này, vì thành tích xuất sắc mà được miễn học phí đặc cách tuyển vào.
Vừa mới chuyển trường đã gây sự chú ý với Thời Tấn – nam thần của trường – nhờ vào nhan sắc nổi bật và tính cách cứng đầu…
Thời Tấn vừa gặp đã yêu Tô Hiểu nghèo khó nhưng kiêu ngạo, cũng chẳng quan tâm đến hôn ước từ nhỏ với Tạ Lâm, bắt đầu một chuyện tình oan gia đầy vui nhộn với Tô Hiểu, cuối cùng hai người thành đôi.
Còn Tạ Lâm – nữ phụ phản diện độc ác – thì rớt khỏi thần đàn, bị mọi người phỉ nhổ.
Nghe tôi hùa theo, sắc mặt Tạ Lâm cuối cùng cũng đỡ hơn chút, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chú ý đến tôi đang bị đồng hồ đập trúng mặt.
Cô ấy bước tới gần, vẻ mặt có hơi áy náy, nhưng giọng điệu vẫn hống hách: “Cậu… bị tôi đập trúng rồi à?”
Tôi ôm cái trán đang rớm m/á/u, nghẹn lời không nói nên câu.
“Khụ… thôi được! Tôi xin lỗi cậu, nhưng mà cũng tại cậu không nghe tôi nói trước đấy chứ! Đây, cho cậu cái đồng hồ này luôn, hàng cao cấp của Pháp đấy, phiên bản giới hạn, có bán cậu đi cũng không đủ tiền mua đâu, coi như tiền thuốc!”
Tôi ngẩn ngơ nhận lấy chiếc đồng hồ giá trị bảy con số, cảm giác bực bội trong lòng bỗng chốc bay biến sạch sẽ.
“Còn cả cái túi này—” Cô ấy tiện tay nhấc lên một chiếc túi da cá sấu tinh xảo: “Mua nhầm kiểu dáng, xấu chết đi được, hoàn toàn không hợp với tôi, cũng cho cậu luôn.”
“Còn nữa, hôm nay cậu mặc cái quái gì thế? Sau này đừng có mặc mấy thứ hàng chợ rẻ tiền thế này nữa, đi với cậu, tôi chỉ thấy mất mặt.”
“Thôi được rồi, tôi chuyển cho cậu ít tiền, nhớ ra trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo coi được một chút.”
Giọng điệu của cô ấy vô cùng khó nghe, gần như có thể in hai chữ “ghét bỏ” lên trán, nhưng tôi lại không thể nổi giận nổi.
Bởi vì tôi vừa nhận được thông báo chuyển khoản trong điện thoại, hẳn một trăm nghìn tệ.
Giờ mà đại tiểu thư có bảo tôi ra đường học bà chủ nhà mắng chửi om sòm, tôi cũng vui vẻ mà làm.
Tôi bật dậy như cá chép, mắt sáng như sao, cúi người dõng dạc nói: “Lão nô đi ngay đây!”
You cannot copy content of this page
Bình luận