Danh sách chương

[Thiên phú: Biến phế thành bảo (Cấp 2)
Độ thuần thục: 50/200
Mỗi lần có thể biến một món đồ bỏ đi (hoặc đã hỏng) thành vật phẩm có thể sử dụng.
Lưu ý: Không thể cố ý phá hoại đồ vật nguyên vẹn, nếu cố ý hủy hoại thì kỹ năng vô hiệu.
PS: Thời gian hồi chiêu 20 phút, mỗi ngày có thể sử dụng 3 lần.]
Sau khi thăng cấp, thời gian hồi chiêu giảm đi 10 phút, số lần sử dụng mỗi ngày cũng tăng thêm một lần.
Muốn thăng lên cấp tiếp theo, cần tới 200 điểm kinh nghiệm.
Theo tính toán của Lâm Sơ, nếu mỗi ngày đều dùng hết số lần, thì phải mất 50 ngày mới có thể lên cấp. Nói cách khác, ít nhất phải đến thế giới thứ ba cô mới có thể tiếp tục thăng cấp.
Dù tốc độ hơi chậm, nhưng mỗi ngày được thêm một lần sử dụng vẫn khiến cô khá hài lòng.
Lần trước tới trạm giao nhận, cô mang về quá nhiều phế phẩm, trong đó nhiều nhất là đồ ăn quá hạn.
Dần dần, Lâm Sơ cũng đã nắm được quy luật sử dụng của kỹ năng.
Ví dụ, một thùng sữa hay một thùng mì gói, chỉ cần biến phế một lần là có thể xử lý cả thùng.
Nhưng nếu là gói snack hỗn hợp nhiều loại trong một thùng lớn, thì lại phải biến từng gói một, cực kỳ tốn lượt.
Mấy ngày nay công việc nhẹ đi, cô cũng không ra ngoài nữa.
Lâm Sơ lấy mấy cục sạc lượm được ở trạm, nạp đầy pin cho điện thoại, rồi tìm mấy bộ phim đã tải về để xem.
Vừa xem phim vừa ăn vặt, nhưng mỗi lần chỉ biến được một gói snack, khiến cô ăn chẳng đã thèm.
Giờ số lượt tăng thêm, mỗi ngày cũng được thêm một gói, coi như đỡ hơn chút.
Tất nhiên, nếu sau này có đạo cụ quan trọng cần dùng kỹ năng này, thì đống đồ ăn vặt kia phải xếp hàng chờ sau.
Lần sử dụng đầu tiên sau khi thăng cấp, Lâm Sơ đã sớm có dự tính.
Cô lấy từ không gian ra một thi thể tang thi.
Số tang thi đánh hạ trước đó quá nhiều, có dùng để giao dịch cũng chẳng hết.
Cô muốn thử xem, liệu thứ này có thể biến thành gì.
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên.
Lâm Sơ nhìn chằm chằm vào cái xác trước mặt, nhất thời im lặng.
Xác vẫn là xác, không biến thành người sống.
Nhưng làn da xám trắng của tang thi đã khôi phục thành màu da người, quần áo nhơ nhuốc trở nên sạch sẽ, gương mặt dữ tợn biến thành vẻ an tĩnh.
Ngay cả hộp sọ từng bị cô đánh nát cũng lành lặn trở lại.
Nói sao nhỉ…
Quả thực là từ một thi thể đáng sợ, biến thành… thi thể người bình thường.
Lâm Sơ bất đắc dĩ thu cái xác vào không gian, định đợi đến khi rời khỏi thế giới này sẽ tìm chỗ vứt.
Không cam lòng, 20 phút sau, cô thử lại lần thứ hai.
Kết quả vẫn chẳng khác biệt mấy, thậm chí cái xác lần này còn được trang điểm nhập liệm.
Lâm Sơ dựa lưng vào giường, vừa uể oải xem phim vừa cân nhắc những khả năng khác.
Hay là…
Cô thử giải phẫu xác ra xem sao?
Nghĩ là làm, cô lập tức khoác áo blouse trắng, chui vào phòng giải phẫu.
Ba tiếng sau.
Lâm Sơ đầy kỳ vọng đặt tay lên đống xương bị tháo rời trước mặt.
Ánh sáng trắng lóe lên.
Một thứ quái dị lắc lư đứng dậy từ bàn giải phẫu.
Đập vào mắt Lâm Sơ là cảnh tượng một cái đầu gắn giữa hai chân, còn đôi tay thì gắn ở khớp hông, trông chẳng khác nào một con quái vật xương.
Gân xanh trên trán Lâm Sơ giật liên hồi, mặt đen thui nhìn chằm chằm nó.
Trong đầu cô hiện ra một hàng chữ:
Vật phẩm: Người máy xương
Độ hiếm: A
Mô tả: Được ghép ngẫu nhiên từ xương tang thi, trí tuệ tương đương trẻ 1 tuổi, vật phẩm dễ vỡ.]
Chưa kịp hết sững sờ, chữ “dễ vỡ” vừa hiện ra, con quái xương kia đã loạng choạng bước được hai bước, rồi ngã oạch từ bàn xuống đất.
Lập tức vỡ nát.
Đợi cô chạy lại thì đã muộn, thông tin trong đầu cũng thay đổi.
[Vật phẩm: Người máy xương (đã hỏng)
Độ hiếm: A-
Mô tả: Người máy xương đã hỏng, không thể phục hồi.]
Dù chỉ là một phế phẩm thất bại, nhưng nó lại khiến Lâm Sơ nhìn thấy được nhiều khả năng hơn từ kỹ năng “biến phế thành bảo”.
Nếu thật sự có thể cải tạo xương của tang thi thành người máy xương, hơn nữa còn hiểu tiếng người và nghe lời cô, thì sau này gặp nguy hiểm, cô hoàn toàn có thể để chúng ra chắn phía trước.
Nghĩ vậy, Lâm Sơ không nản chí. Cô thu dọn đống tàn dư dưới đất, rồi xoay người bắt tay giải phẫu tiếp một xác tang thi khác.
Trong tay cô vẫn còn bốn cái xác, lần này không thành công thì cứ thử thêm vài lần nữa là được.
Thế nhưng, tỷ lệ thành công của người máy xương lại cực kỳ thấp.
Bốn cái xác trong tay dùng hết vẫn không có kết quả.
Tranh thủ đêm đen gió lớn, cô lại lặng lẽ ra ngoài mang về mười cái xác nữa.
Cho dù không thể thành công ngay ở thế giới này, cô cũng sẽ mang sang thế giới sau để tiếp tục thử.
Dù sao hiện tại cô cũng chẳng có quá nhiều vật phẩm cần biến phế thành bảo, coi như vừa rèn kỹ năng vừa tích lũy độ thuần thục.
Mãi đến khi tiêu hao cái xác cuối cùng, cô rốt cuộc cũng thành công.
Một bộ xương tang thi cao hơn cô cả một cái đầu, từ từ ngồi dậy trên bàn giải phẫu. Nó quay đầu nhìn cô, khớp xương hàm mở ra khép lại, phát ra tiếng nói: “Xin… chào.”
Âm thanh khàn khàn, còn lẫn chút âm điện tử.
Trong mắt Lâm Sơ lóe lên một tia sáng mừng rỡ.
Cô lập tức mở bảng thông tin trong đầu.
[Vật phẩm: Người máy xương cao cấp
Độ hiếm: S
Mô tả: Được chế tạo từ bộ xương tang thi, vận hành bằng hệ thần kinh điện tử, sở hữu trí tuệ ngang đứa trẻ tám tuổi, có thể tiếp nhận mệnh lệnh đơn giản. Khi bị thương có thể tái cấu trúc và tự sửa chữa, không dễ bị hủy diệt.]
Trí tuệ bằng đứa trẻ tám tuổi!
Phải biết rằng mấy ngày nay, thành quả tốt nhất của cô cũng chỉ tương đương với trí tuệ ba tuổi. Đã vậy còn là loại lắp sai tay sai chân
Còn bộ xương trước mắt, từng khớp xương trên người nó đều được lắp đúng chỗ, khiến một pháp y như cô nhìn mà ưng mắt vô cùng.
Mấy con người máy xương méo mó trước đó đã khiến cô phát điên vì ám ảnh cưỡng chế.
Lâm Sơ đưa tay vuốt nhẹ bộ xương.
Xương bóng loáng sờ vào có cảm giác ấm mịn, rất giống cây gậy xương mà cô biến ra lần đầu tiên.
“Chào chủ nhân, xin hãy đặt tên cho tôi.”
Khi bàn tay cô chạm vào, người máy xương mở miệng, hàm răng lách cách, phát ra câu nói rõ ràng hơn hẳn những con trước đó.
“Gọi là Tiểu Nhị đi.”
Lâm Sơ không thích đặt tên.
Cô là lão đại, thì đàn em cứ dựa theo số thứ tự mà gọi: nhị, tam, tứ, ngũ…
Đây là con đầu tiên thành công, cứ gọi là Tiểu Nhị.
“Vâng, Tiểu Nhị cảm ơn chủ nhân.”
Lâm Sơ bảo nó bước xuống bàn đi thử vài bước.
Tiểu Nhị nghe lời, từ trên bàn giải phẫu bước xuống.
Do cơ thể là xương cốt ghép lại, mỗi lần di chuyển lại phát ra tiếng lạch cạch va chạm.
Dáng đi không được linh hoạt như con người, nhưng vẫn ổn, ít ra là có thể di chuyển bình thường.
Lâm Sơ đã rất hài lòng.
Cô thử thu Tiểu Nhị vào không gian.
Vì nó không phải sinh vật sống nên tiến vào không gian một cách thuận lợi.
Khóe môi Lâm Sơ khẽ cong lên.
Cô thích sống một mình, không thích bị người khác làm phiền. Có thể thu Tiểu Nhị vào không gian, như vậy trong khu trú ẩn vẫn chỉ có một mình cô, yên tĩnh thoải mái.
Đợi đến khi không gian khu trú ẩn mở rộng, cô sẽ chuẩn bị cho Tiểu Nhị một chỗ ở riêng.
Nghĩ tới lời Vu Hồng Phi từng nói, sau khi khu trú ẩn đủ lớn còn có thể mở thêm một khoảng sân để trồng trọt.
Lâm Sơ quyết định, đến lúc đó cô sẽ để Tiểu Nhị phụ trách chăm sóc vườn rau cho mình.
Ngày tháng tương lai, bỗng chốc tràn đầy hy vọng.

Hết Chương 48: Thăng cấp kỹ năng.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page