Danh sách chương

Tiểu Nghiêm bám bên ngoài, nhìn vào khuôn mặt đầy nước mắt của Quách Tố Mặc, cơn giận gần như thiêu đốt lý trí. 

Một âm thanh nhắc nhở từ gốc tường khiến cậu ta tỉnh lại, mắt đẫm lệ gật đầu với cô, sau đó cậu ta dùng một tay nắm chặt thanh sắt đan xen và dùng sức. 

Những vật liệu đã được gia công đặc biệt cứng rắn dưới tay cậu ta bị uốn cong và bẻ gãy.

Quách Tố Mặc từ lo lắng chuyển thành vui mừng, nở nụ cười rạng rỡ.

Tiểu Nghiêm kéo mở cửa kính, nhảy vào bên trong, đầu tiên là lo lắng ôm chặt lấy cô: “Chị Mặc.” 

Lúc này, ngoài cửa sổ lại xuất hiện một cậu bé khác, nhắc nhở: “Anh Nghiêm, chúng ta nên nhanh chóng đưa chị ấy đi, chủ nhân căn nhà có lẽ sắp về rồi.”

Tiểu Nghiêm gật đầu, nói với Quách Tố Mặc: “Chúng ta rời khỏi đây trước.” Quách Tố Mặc lau nước mắt: “Được.”

Tiểu Nghiêm cởi dây trói trên người cô, sau khi biết cô bị tiêm thuốc, cậu ta cõng cô trên lưng, rồi hai chàng trai nhanh chóng che giấu dấu vết, trèo qua cửa sổ và gấp rút rời đi.

Tiểu Nghiêm cõng Quách Tố Mặc, cậu thiếu niên đi cùng làm nhiệm vụ che chắn, băng qua một con hẻm tối tăm và nhanh chóng đến một nhà kho, nơi lưu trữ vật liệu xây dựng của khu vực số một. 

Đây là căn cứ bí mật của Tiểu Nghiêm và bạn bè, nơi này bình thường rất ít người lui tới.

Quách Tố Mặc được đặt lên một chiếc giường sắt có trải chăn cũ, nằm ở góc sâu nhất của kho. 

Ngay cả khi có người vào từ bên ngoài cũng rất khó phát hiện ra, thêm nữa, ở đây không chỉ có chăn màn, quần áo cũ mà còn có một ít lương thực dự trữ.

Tiểu Nghiêm hít thở sâu, định chạm vào vết thương trên mặt Quách Tố Mặc nhưng lại sợ làm cô đau, Quách Tố Mặc cố gắng mỉm cười: “Có đồ ăn không? Từ hôm qua đến giờ chị chưa ăn gì.” Bây giờ đã là buổi chiều, cô đã đói một ngày một đêm rồi.

“Có, có chứ.” Cậu thiếu niên bên cạnh vội vàng nói, lục lọi trong chiếc rổ mây lấy ra hai túi bánh mì và một chai nước, tất cả đều đưa cho cô.

Quách Tố Mặc cảm ơn rồi nhận lấy, không khách sáo ăn vài miếng. 

Hiện tại, tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, cô vừa yếu vừa đói, nếu không hồi phục thể lực, có thể sẽ gây rắc rối cho hai cậu bé này.

Sau khi ăn uống xong, Quách Tố Mặc ngẩng đầu cười với hai người đang im lặng nhìn cô: “Tiểu Nghiêm, không ngờ lại gặp nhau trong tình cảnh này.” 

Cô quay sang cậu thiếu niên thanh tú bên cạnh: “Chị còn nhớ em, hồi đó em luôn theo Tiểu Nghiêm. Không ngờ em có thể sống sót trong đám zombie, thật tuyệt.”

Cậu thiếu niên thanh tú ngượng ngùng cười với cô, nói nhỏ: “Chị Mặc, chị có thể gọi em là Tiểu Binh, em luôn theo anh Nghiêm.” Cậu ta liếc nhìn Tiểu Nghiêm đang cúi đầu im lặng.

Quách Tố Mặc ngồi thẳng dậy, xoa đầu Tiểu Nghiêm, nhẹ nhàng nói: “Đừng tự trách mình, những người bắt cóc chị là nhóm của Mộc Uyển Uyển, Âu Dương Thanh Việt và Nhan Hoa Nồng chỉ đứng nhìn mà không can thiệp.” 

Có khả năng họ cũng tham gia, nhưng dù sao cậu ta làm việc cho theo Âu Dương Thanh, cô không thể để cậu ta không có đường lui.

“Ừm.” Tiểu Nghiêm cuối cùng ngẩng đầu nhìn cô, mắt đỏ hoe nói: “Em phải làm gì để giúp chị? Họ, họ dám làm hại chị như thế này!” Cậu thiếu niên nắm chặt tay, cơ thể căng thẳng vì giận dữ.

Quách Tố Mặc nói nhanh: “Mặc dù các em đã tránh được các thiết bị giám sát, nhưng họ sẽ sớm tìm ra và đuổi theo chị. Các em không những không bảo vệ được chị mà còn tự rước họa vào thân.”

Khi cô nói đến đây, Tiểu Nghiêm đột ngột ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt giống như một con thú bị thương. 

Cô vỗ vai cậu ta, tiếp tục nói: “Không phải mình không tin vào khả năng của các em, nhưng các em vẫn chỉ là những đứa trẻ, chưa có sức mạnh để đối đầu với những người nắm quyền trong căn cứ. Hơn nữa, chuyện này không đơn giản như các em nghĩ, có thể liên quan đến rất nhiều người.”

“Vậy phải làm gì?” Tiểu Binh hỏi, ánh mắt sáng ngời nhìn Quách Tố Mặc.

Quách Tố Mặc nhìn vào mắt cậu bé, biết rằng cậu thiếu niên thanh tú này thực sự rất thông minh. Có cậu ta ở bên cạnh Tiểu Nghiêm, cô cũng yên tâm hơn.

“Các em đi tìm một người, nói với anh ta rằng người phụ nữ của tiến sĩ bị bắt cóc, không cần nói thêm gì khác.” Cô nhẹ nhàng nói với Tiểu Nghiêm: “Các em nhanh chóng rời đi, tìm anh ta và nói xong thì quay lại làm việc của mình, đừng quay lại đây nữa.”

Tiểu Nghiêm nắm lấy tay áo của cô: “Chị Mặc…”

Quách Tố Mặc nhìn vào mắt cậu ta, nghiêm túc nói: “Tiểu Nghiêm, sau này hãy sống tốt, nhớ rằng chỉ có khi mạnh mẽ mới có thể bảo vệ những người mình muốn bảo vệ.” Nói xong, cô ra hiệu cho Tiểu Binh.

Tiểu Binh bước tới, kéo Tiểu Nghiêm đang không muốn rời đi, khuyên: “Anh Nghiêm, chúng ta nên nhanh chóng tìm người đến cứu chị Mặc, nếu không đợi bọn chúng tìm đến đây thì sẽ không còn cơ hội nữa.” Cậu ta kéo Tiểu Nghiêm đang dao động, hỏi Quách Tố Mặc: “Chị Mặc, người cần tìm là ai?”

 

Hết Chương 99:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Nguyệtmooon

    Truyện cuốn quá

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng ạ <3

  2. Cấp 1

    Mynhung

    Truyện hay lắm ạ

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng rất nhiều <3

Trả lời

You cannot copy content of this page