Danh sách chương

Nhưng, cô ta vẫn cười nham hiểm, dùng dao tách ra một mụn nước trên người mình, bôi toàn bộ chất dịch mủ màu xám trắng vào vết thương của Quách Tố Mặc, rồi nhìn chằm chằm vào gương mặt rách nát của Quách Tố Mặc như một kẻ điên.

Một lát sau, Mộc Uyển Uyển cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đứng dậy lau máu trên tay và mặt bằng khăn tay, rồi ném khăn lên mặt Quách Tố Mặc, khinh miệt nói: “Không còn lời nào để nói nữa sao? Khi ở bên cạnh tiến sĩ không phải mày rất kiêu ngạo sao? Quả nhiên mày chỉ là đồ đê tiện, chỉ biết dụ dỗ đàn ông!”

Quách Tố Mặc đôi mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà, cô đang cố gắng cắn răng chịu đựng cơn đau thấu xương, không có thời gian để đối phó với Mộc Uyển Uyển. 

Nếu cô có thể sống sót lần này, cô sẽ không ngần ngại loại bỏ Mộc Uyển Uyển khỏi cuộc sống của mình, nói gì thêm cũng vô ích, Mộc Uyển Uyển không bao giờ dễ dàng buông tha cho cô.

Mặc dù khuôn mặt bị hủy hoại, cô rất đau lòng và tự ti, nhưng ít nhất vẫn còn sống, có cơ hội để thoát ra.

Mộc Uyển Uyển không biết suy nghĩ này, cô ta chỉ thấy Quách Tố Mặc bị hành hạ như một con chó chết, nằm im không động đậy, đầy máu me và vết thương, hai má lộ thịt, chắc chắn ai cũng ghê tởm không muốn nhìn lần thứ hai.

Mộc Uyển Uyển sau khi trút giận, tâm trạng thoải mái, ra lệnh cho người trong bóng tối: “Đưa cô ta đến phòng thí nghiệm của đám điên đó, nhớ đừng để mấy người Âu Dương phát hiện.”

“Vâng,” có tiếng trả lời từ bóng tối.

Mà Quách Tố Mặc đã ngất đi vì cố gắng dùng sức mạnh phá vỡ tác dụng của thuốc phong tỏa dị năng.

Quách Tố Mặc tỉnh lại vì đau đớn, phát hiện mình bị trói trên ghế sau của một chiếc xe hơi, xe vừa đến một trạm kiểm soát.

Các binh sĩ cầm súng cảnh báo: “Khu vực trọng yếu, không phận sự, dừng xe kiểm tra.”

Một binh sĩ chạy lại ra hiệu cho mọi người xuống xe, nhưng người đàn ông ngồi ở ghế lái chỉ mở cửa sổ, đưa cho đối phương một tài liệu.

Binh sĩ kiểm tra tài liệu xong nhưng không cho qua, ánh mắt nghi ngờ cảnh giác nhìn về phía ghế sau bị che khuất, cân nhắc một hồi, chuẩn bị yêu cầu người trong xe xuống để kiểm tra kỹ hơn thì phía sau có người chào “Tướng quân.”

Binh sĩ lập tức đứng nghiêm chào: “Tướng quân!”

“Ừm, kiểm tra tốt.” Một giọng nam thanh nhã vang lên.

Quách Tố Mặc giật mình, giọng nói này cô nhớ rõ, là giọng của nam chính Âu Dương Thanh Việt!

Đây là một cơ hội! Ý nghĩ này lướt qua đầu Quách Tố Mặc, cô lén di chuyển, cố gắng không để người ngồi ghế trước phát hiện, lưng cô dựa vào cửa xe, thực ra là tay bị trói phía sau đang cố gắng mở công tắc cửa sổ.

May mắn thay, cửa sổ không bị khóa, Quách Tố Mặc thở phào nhẹ nhõm.

Trong khi cô đang đầy mồ hôi, cố gắng mở cửa sổ phía sau xe, Âu Dương Thanh Việt đã dẫn người đi qua, hắn ta dừng lại, nhìn vào chiếc xe hơi màu đen, đôi mắt phượng dưới vành mũ lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

Người đàn ông lái xe toát mồ hôi lạnh, chịu đựng ánh mắt khó hiểu của Tướng quân Âu Dương, xuống xe chào hắn ta để thể hiện sự tôn trọng, nhưng Âu Dương Thanh Việt không như thường lệ bỏ qua anh ta.

“Trong xe là gì?” Âu Dương Thanh Việt một tay đút vào túi quần quân phục, nở nụ cười bí hiểm hỏi.

Người đàn ông mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong chốc lát có cảm giác lạ lùng rằng Tướng quân Âu Dương vốn không phải như vẻ ngoài đứng đắn, mà mang lại cho anh ta cảm giác quỷ dị, bí ẩn.

Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này sẽ bị phát hiện?

Người đàn ông cố gắng giữ bình tĩnh, cung kính trả lời: “Tướng quân, trong xe là quà của Thượng úy Phong gửi cho giáo sư Vương. Ngài biết đấy, bên giáo sư Vương luôn cần người chăm sóc…” Phần còn lại không cần nói thêm, ý tứ rằng trong xe là người phụ nữ mà Phong Luật gửi cho giáo sư Vương, chuyện này ngài là tướng quân cũng không cần bận tâm.

Âu Dương Thanh Việt cười, thực ra hắn ta không có ý định quản chuyện này, chỉ là nói một câu đầy ẩn ý: “Thú vị, ha ha~” rồi dẫn người của mình vượt qua chiếc xe đen rời đi, hôm nay hắn ta còn việc quan trọng phải làm, chỉ là phát hiện một động tác thú vị của ai đó mà thôi.

Tuy nhiên, lúc này Quách Tố Mặc cuối cùng cũng thành công trong việc hạ cửa sổ xe, cô ló đầu ra, gương mặt đầy vết thương, hướng về phía Âu Dương Thanh Việt đã đi xa vài mét kêu lên: “Âu Dương Thanh Việt, cứu tôi! Tiến sĩ——ưm——”

Người đàn ông ngồi ghế phụ phát hiện tình hình, liền lao người qua ghế sau giữ chặt đầu cô, bịt miệng cô lại.

 

Hết Chương 97:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Nguyệtmooon

    Truyện cuốn quá

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng ạ <3

  2. Cấp 1

    Mynhung

    Truyện hay lắm ạ

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng rất nhiều <3

Trả lời

You cannot copy content of this page