Danh sách chương

Trong khoảnh khắc cô nhắm mắt lại, phía trên, Lan Cửu mở mắt xanh lấp lánh, trong ánh sáng lờ mờ nở nụ cười quỷ dị.

Trong mắt nhóm đàn ông bên phía Phong Luật, Lan Cửu và Quách Tố Mặc rõ ràng đang tán tỉnh nhau ngay trước mặt họ mà chẳng hề kiềm chế. 

Cuối cùng, họ còn kéo nhau vào chiếc sofa lưng cao ở góc tối, khiến đám đàn ông chẳng thấy được gì.

Một người đàn ông trung bình nhìn Phong Luật hỏi: “Anh Phong, phải làm sao bây giờ?”

Cả hai nhóm người đều hiểu rằng phải có bên nào đó làm chim đầu đàn để mở đường, nhưng không ai muốn ra chịu đựng phần lớn sự tấn công của đám zombie trước.

Hai bên đối đầu, xem ai không chịu nổi áp lực sẽ phải nhún nhường trước.

Phong Luật hiểu tinh huồng này, cau mày nói: “Cứ bình tĩnh, Uyển Uyển chưa đến, đợi xem cô ấy nói thế nào đã.”

Nhắc đến Mộc Uyển Uyển, tâm tư xao động của đám đàn ông lập tức lắng xuống, họ rất tin tưởng nữ thần của mình.

Những suy nghĩ rắc rối trong lòng họ, Quách Tố Mặc hoàn toàn không biết, còn Lan Cửu thì không thèm bận tâm.

Mộc Uyển Uyển vừa trở về, đối diện ngay với hướng của Lan Cửu và Quách Tố Mặc. 

Cô ta nhìn thấy rõ hai người đang thân mật trên sofa, đặc biệt là cảnh Quách Tố Mặc nằm ngủ trên đùi Lan Cửu, thật đáng ghét! Thật không biết xấu hổ! Mộc Uyển Uyển nghiến răng, căm ghét Quách Tố Mặc, đưa cô vào danh sách phải trừ khử đầu tiên.

Liếc nhìn Lan Cửu một cách lén lút, Mộc Uyển Uyển nhẹ nhàng bước vào đại sảnh.

“À Uyển…”

“Đội trưởng.”

“Đội trưởng.”

Người trong đội thấy Mộc Uyển Uyển trở lại, lập tức tiến đến vây quanh cô ta như những vì sao xung quanh mặt trăng.

Mộc Uyển Uyển hưởng thụ sự quan tâm của đám đàn ông, còn cố ý liếc mắt về phía Lan Cửu với vẻ đắc ý, miệng thì không quên đáp lại mọi người, không khí trong đại sảnh lập tức sôi nổi lên.

Lúc này Quách Tố Mặc cũng bị đánh thức, dụi mắt ngồi dậy, hỏi Lan Cửu: “Có chuyện gì vậy?”

Lan Cửu tỏ vẻ khó chịu, nhưng vẫn kiên nhẫn nói với cô: “Giống cái ghê tởm đó đã trở lại.” Nói ngắn gọn.

“Ừm…” Lan đại nhân, anh còn đổi cả từ ‘giống’ thay vì ‘người’, thật sự là rất ghét đối phương.

Nhưng khi cô nhìn rõ tình hình trong đại sảnh, Quách Tố Mặc cũng cảm thấy khó chịu. 

Cô chỉ muốn có cơ hội phỏng vấn Mộc Uyển Uyển: Làm sao cô ta đối phó được với nhiều đàn ông như vậy?

Mộc Uyển Uyển bị đám đàn ông vây quanh, như một đóa sen trắng yếu ớt giữa bầy sói, yếu đuối đến mức khiến người khác phải thương hại.

Không biết họ đã bàn bạc thế nào, Phong Luật làm đại diện mời Lan Cửu đến thảo luận việc đột phá khỏi đám zombie, còn Mộc Uyển Uyển đầy u oán nhìn Lan Cửu, sau đó ánh mắt ngấn lệ nhìn Quách Tố Mặc, rõ ràng là cô ta có chuyện muốn nói với cô.

Quách Tố Mặc cảm zombie mình co giật, Bạch Liên Hoa à, vừa rồi cô còn nhìn Lan Cửu đầy vẻ si tình mà, sao quay đầu lại nhìn tôi như thể tôi bắt nạt cô vậy, cô đổi mục tiêu như thế có được không, tôi không phải là đồng tính và càng không thích Bạch Liên Hoa luôn đầy vẻ đong đưa như cô đâu.

Lan Cửu ôm eo Quách Tố Mặc, từ trên cao nhìn xuống mọi người nói: “Cứ nói ở đây.”

Phong Luật muốn phản đối, nhưng Mộc Uyển Uyển bất ngờ ngăn lại, đôi mắt đẫm nước nhìn Quách Tố Mặc, nhẹ nhàng nói: “Mặc… tiểu thư, cho tôi một phút nói chuyện riêng.” Giọng cô ta rất nhẹ nhàng, dễ làm người khác mất cảnh giác, nhưng trong giọng nói rõ ràng chứa sự chỉ đạo và đe dọa.

Điều này khiến Lan Cửu cau mày, mặt lạnh lại, không gian xung quanh lập tức giảm vài độ, đồng thời dập tắt ngọn lửa vô danh của một số người trong đám đàn ông.

Trong tận thế, cuối cùng vẫn là sức mạnh lên tiếng.

Lan Cửu tuy không nói gì, nhưng Quách Tố Mặc cũng đoán được anh không ưa hai người trước mắt, thậm chí còn ghét bỏ. 

Tuy nhiên, cô thật sự muốn nghe Bạch Liên Hoa định nói gì, vì cô vẫn nhớ rõ việc phải báo thù một trận.

Quách Tố Mặc nhẹ nhàng kéo tay Lan Cửu ra, ngón út khẽ gõ vào lòng bàn tay anh trong góc khuất không ai thấy. Lan Cửu nắm chặt tay cô vài giây rồi mới buông ra, nói thẳng: “Cẩn thận, có gì gọi anh” 

Dù đã có Ngũ Sắc trên tóc cô, anh không lo lắng, nhưng Lan đại Boss cũng phải rõ ràng thể hiện rằng, cô là người anh bảo vệ, ai có ý đồ thì nên cẩn thận.

Phong Luật đứng bên cạnh, mặt tối sầm, cảm thấy hai người họ coi anh ta như người vô hình. Mộc Uyển Uyển càng tức giận, móng tay đâm vào lòng bàn tay, ánh mắt lộ vẻ ghen tỵ.

Quách Tố Mặc dẫn đầu đi vài bước, đến khoảng cách mà Bạch Liên Hoa cho rằng đàn ông không nghe thấy, hai người dừng lại.

Có lẽ vì đã sớm xé rách mặt, Mộc Uyển Uyển cũng biết Quách Tố Mặc hiểu rõ cô ta là người thế nào, nên cô ta mở lời ngay, cười nói: “Quách Tố Mặc, sao cô lại ở cùng tiến sĩ?” 

 

Hết Chương 82:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Nguyệtmooon

    Truyện cuốn quá

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng ạ <3

  2. Cấp 1

    Mynhung

    Truyện hay lắm ạ

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng rất nhiều <3

Trả lời

You cannot copy content of this page