Danh sách chương

“Khụ, phía sau cô ta còn có một người đàn ông.”

“Đàn ông?”

Nếu là đàn ông, thì nam chính Âu Dương Thanh Việt không thể nào, lúc này hắn ta chắc đang ở căn cứ Kinh Đô chiêu mộ nhân tài và củng cố lực lượng cùng nữ chính, còn nam phụ Phong Dực cũng có giao dịch với Lan Cửu, không lý nào không vào chào hỏi, anh ta là người tâm cơ, không thể bị một bông hoa sen trắng điều khiển.

Hì hì, có khi nào là một trong những thành viên hậu cung của nữ phụ giả xuất hiện. Quách Tố Mặc đê tiện nghĩ thầm.

Tuy nhiên, có vẻ như mỗi khi cô tiếp cận khu vực hoạt động của con người, đều gặp phải nhóm nhân vật chính, điều này khiến Quách Tố Mặc cảm thấy như mình vẫn bị cốt truyện dẫn dắt theo một cách u uất.

Như thể bàn tay vô hình kia nhất định muốn cô – một lỗi lầm của hệ thống – bị các nhân vật chính loại bỏ. 

Nhận ra sự thật này càng làm tăng thêm quyết tâm của cô trở nên mạnh mẽ hơn, ý chí bám lấy Lan đại Boss cũng mạnh mẽ hơn.

Có lẽ những lần các nhân vật chính gặp cô đều không được lợi ích gì là nhờ có Lan đại Boss ở bên mình…

Hừ, Quách Tố Mặc tỏ vẻ khinh thường, cốt truyện, ngươi còn có thể kịch tính hơn nữa không…

Sau bữa tối và dọn dẹp, chuẩn bị nghỉ ngơi, Ngũ Sắc đã sớm bị Lan Cửu ném ra phòng khách canh cửa.

Quách Tố Mặc với mái tóc vừa gội, chậm rãi di chuyển vào phòng ngủ, nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm, Lan Cửu đang tắm rửa bên trong, tình huống này khiến mặt cô đỏ bừng.

Lần đầu tiên ngủ chung phòng với một người đàn ông khiến cô, một nữ IT trước đây, vẫn còn cảm thấy khó mà chấp nhận.

Lan Cửu tắm xong, mặc áo choàng trắng giống của Quách Tố Mặc, ra ngoài và thấy cô đang trải đệm nằm cách giường hơn ba mét.

Lông mày Lan Cửu nhăn lại, giọng nói trầm xuống: “Em đang làm gì vậy?”

Động tác trải đệm của Quách Tố Mặc dừng lại, cúi đầu đáp: “À, trong phòng chỉ có một cái giường, Lan đại nhân tất nhiên là phải ngủ trên giường rồi, em, em sẽ nằm dưới này.”

Lan Cửu lạnh lùng nhìn cô, không lâu sau phát hiện điều gì đó, đôi mắt xanh lam lóe lên, rồi anh mỉm cười, đặt khăn lên tóc ướt, đi đến cuối giường ngồi xuống, dáng vẻ lười biếng và thư thái.

“Không cần trải đệm, lại đây lau tóc giúp anh.”

Quách Tố Mặc lúng túng một chút khi định đứng dậy, mặt đỏ bừng, lúng túng đáp: “Ừ, ừ, em tới ngay đây.”

Trong lòng Quách Tố Mặc, Lan đại nhân có quyền uy rất lớn, anh bảo không cần trải đệm, cô cũng không dám làm trái. Anh bảo cô lau tóc cho anh, cô chỉ có thể cố gắng làm theo.

Quách Tố Mặc cúi đầu leo lên giường, quỳ sau lưng Lan Cửu, hai tay cầm khăn nhẹ nhàng lau tóc cho anh. 

Lúc này cô mới nhận ra dù Lan Cửu trông gầy, nhưng so với cô, lưng anh rộng lớn và mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Như một ngọn núi cao vững chắc, bảo vệ và giúp cô không còn phải lưu lạc bốn phương, không còn phải tựa nhờ vào ai.

“Sao thế, hửm?” Lan Cửu xoay người, đặt tay lên vai cô và nhẹ nhàng hỏi, âm thanh cuối cùng như tiếng mèo con, khiến tim cô ngứa ngáy.

Thực ra Quách Tố Mặc đang thất thần, quên mất hành động lau tóc, gần gũi đối mặt với Lan Cửu thế này, cả hai đều mặc áo ngủ giống nhau, giống như một cặp vợ chồng. Nghĩ đến những suy nghĩ lung tung trước đó, khiến mặt cô ửng đỏ.

“Không, không có …gì” Quách Tố Mặc cúi đầu nhìn Lan Cửu một cái, ngồi thẳng dậy để tạo khoảng cách giữa hai người, nghiêm túc nói: “Tóc của anh vẫn chưa khô đâu, Lan đại nhân.”

Lan Cửu suy tư nhìn cô một lúc, rồi quay lưng lại để cô tiếp tục lau tóc.

Khi tóc đã khô một nửa, Lan Cửu bất ngờ xoay người, ôm lấy eo cô. Quách Tố Mặc sốc, cầm khăn giơ lên, nhìn anh, không khí giữa họ lập tức trở nên mờ ám.

Lan Cửu từ từ lấy khăn từ tay Quách Tố Mặc và ném xuống sàn, Quách Tố Mặc cúi đầu, ngửi thấy mùi thuốc dễ chịu từ anh, cô nuốt nước bọt, lần đầu tiên được một người khác phái ôm chặt, cảm thấy hồi hộp và có lẽ cả mong chờ.

“Cốc—cốc cốc—” Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Động tác của Lan Cửu bị gián đoạn, anh mắng nhỏ một tiếng mà Quách Tố Mặc không nghe rõ, cô nhân cơ hội đẩy anh ra, nhảy xuống giường, xỏ giày rồi chạy ra mở cửa.

Lan Cửu thở dài, xoa nhẹ tóc, rồi theo bước chân của Quách Tố Mặc, mang dép bông bước đi nhẹ nhàng và đều đặn.

“Ai đấy? Lại là cô à” Ngũ Sắc vốn không định mở cửa, nhưng thấy Quách Tố Mặc và Lan đại nhân đều ra ngoài, nó cũng mở cửa bằng lá, thấy hoa sen trắng đang đứng ngoài cửa.

Mộc Uyển Uyển mặc một chiếc váy trắng dài đến gối, duyên dáng đứng ngoài cửa. Cô ta mỉm cười dịu dàng với Ngũ Sắc đang mở cửa mà không trả lời lời nói của nó. 

Khi nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong, cô ta đưa cánh tay nhỏ nhắn ra, vuốt nhẹ mái tóc dài, khép gối lại và đặt chân thành hình chữ X.

Sau khi làm xong những động tác đó, cô ta nở nụ cười mà mình cho là hoàn hảo nhất, xoay nhẹ người 45 độ để người sắp xuất hiện thấy được góc đẹp nhất của mình.

 

Hết Chương 77:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Nguyệtmooon

    Truyện cuốn quá

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng ạ <3

  2. Cấp 1

    Mynhung

    Truyện hay lắm ạ

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng rất nhiều <3

Trả lời

You cannot copy content of this page