Danh sách chương

Tim Mộc Uyển Uyển đập thình thịch, cô kiềm chế ánh mắt muốn nhìn rõ mặt người đàn ông trong quân phục, rồi cười dịu dàng phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Tôi tên Mộc Uyển Uyển, anh Phong là lãnh đạo của chúng tôi, còn anh là?”

“Âu Dương Thanh Việt.”

“Nhan Hoa Nồng.”

Giọng nói trầm ấm như kim loại là của người đàn ông trong quân phục, còn giọng nói lạnh lùng là của người phụ nữ áo đỏ bên cạnh anh ta.

Người phụ nữ áo đỏ mặc áo khoác dài màu đỏ máu, hàng cúc kim loại rõ ràng, thắt lưng đỏ buộc chặt bao súng và chai nước, quần quân đội bó sát chân, giày quân màu xám, làn da trắng ngần, ngũ quan tinh xảo. 

Lúc này, đôi môi chị ta mím lại, mắt phượng ẩn chứa sự sắc bén, tóc ngắn rối bời, khí thế mạnh mẽ.

Nếu không phải chị ta lên tiếng và tự bước ra, người khác khó lòng phát hiện sự hiện diện của chị ta. 

Giống như Mộc Uyển Uyển lúc nãy không hề nhận ra, càng không nhìn thấy ánh mắt phức tạp và… sát ý thoáng qua khi Nhan Hoa Nồng nhìn thấy cô ta đến gần.

Phong Dực gật đầu với hai người, đặc biệt nhìn Nhan Hoa Nồng vài lần, cảm nhận mạnh mẽ từ chị ta khiến anh ta chú ý hơn cả Mộc Uyển Uyển.

Mộc Uyển Uyển nhận ra ánh mắt của Phong Dực, trong lòng không vui với Nhan Hoa Nồng, nhưng nhìn Âu Dương Thanh Việt cao lớn bí ẩn trong bộ quân phục, cô ta lập tức quên đi những cảm xúc nhỏ nhặt đó.

Âu Dương Thanh Việt đứng dựa vào cột, chiếc mũ quân đội che nửa khuôn mặt, dường như không biết gì về sự căng thẳng lúc nãy, một tay đút trong túi quần quân đội, tay kia chơi đùa với súng.

Không khí lại trở nên căng thẳng. Sau khi Phong Dực nói về tình hình xung quanh và trung tâm thương mại, anh ta quay lại đội của mình. 

Trời sắp tối, chưa đến lúc bàn về việc phá vòng vây ra khỏi thành phố, và anh ta chưa rõ mục đích của nhóm quân nhân này nên phải cẩn thận.

Mộc Uyển Uyển nhìn Âu Dương Thanh Việt với ánh mắt lưu luyến, cuối cùng mỉm cười cúi đầu rồi quay lưng đi, không biết rằng ánh mắt của Nhan Hoa Nồng phía sau cô ta ngày càng đen tối.

Hầu hết mọi người trong trung tâm thương mại đều nhìn thấy cảnh này. Họ đứng không xa, nên hầu như đều nghe được cuộc trò chuyện. 

Sau khi Phong Dực trở về đội, nhóm đàn ông kia nhìn chằm chằm vào nhóm quân nhân ở giữa với ánh mắt cảnh giác, thủ lĩnh của họ không có ý định ra gặp mặt.

Những người già yếu và trẻ nhỏ ở góc có vẻ vui mừng không chịu nổi, họ di chuyển gần hơn về phía nhóm quân nhân. 

Trong mắt họ, quân nhân bảo vệ đất nước và người dân, so với hai nhóm kia an toàn hơn nhiều.

Quách Tố Mặc đứng im tại chỗ, Tiểu Nghiêm thấy cô không động đậy cũng đứng yên. 

Một lát sau, vị trí của họ từ đầu nhóm trở thành cuối nhóm, cách nhóm quân nhân bởi một đám người thường.

Tuy nhiên, Quách Tố Mặc không còn quan tâm đến điều đó nữa, lòng cô đang dậy sóng, bị sự thật đột ngột phát hiện làm choáng váng.

Âu Dương Thanh Việt, Nhan Hoa Nồng, Phong Dực, Mộc Uyển Uyển… Những cái tên này không phải là cô cảm thấy quen thuộc sao? 

Đây chẳng phải là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết tận thế mà cô đã đọc trước khi xuyên không sao!

Cô nhớ rõ đêm đó sau khi làm việc xong dự án, nghĩ đến việc ngày mai là cuối tuần không phải đi làm, nên cô đã lấy ra một cuốn tiểu thuyết mạng “Tận Thế Nữ Phối Phục Thù Cầu Sinh Tồn” để đọc cho thỏa mãn.

Câu chuyện không dài, chỉ ba bốn trăm nghìn chữ. Cô đã thức đến ba giờ sáng để đọc hết và nhồi nhét mọi chi tiết vào đầu. 

Sau đó, cô vừa cầm điện thoại vừa ngủ và không bao giờ tỉnh lại nữa. Mơ màng, cô cảm thấy mặt đất rung chuyển, có lẽ là động đất.

Rồi khi tỉnh lại, cô thấy mình đang ở trong nhà vệ sinh trên tầng lầu, thật là một câu chuyện buồn…

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Nguyệtmooon

    Truyện cuốn quá

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng ạ <3

  2. Cấp 1

    Mynhung

    Truyện hay lắm ạ

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng rất nhiều <3

Trả lời

You cannot copy content of this page