Cô mà gia nhập sẽ như cừu non vào miệng hổ.
“Thế nào?” Mộc Uyển Uyển sốt ruột hỏi.
Cô ta không muốn Quách Tố Mặc im lặng mãi, trong lòng đầy tức giận.
Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ khiến Quách Tố Mặc trả giá cho sự khinh thường hôm nay, để cô biết rằng Mộc Uyển Uyển không phải là người dễ chọc.
Quách Tố Mặc đang cúi đầu cân nhắc lợi và hại khi đi theo đội của họ, không nhận ra ánh mắt đầy sát khí lóe lên trong mắt Mộc Uyển Uyển.
Bên cạnh, Tiểu Nghiêm bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, rùng mình một cái.
Cậu ta lén liếc nhìn Mộc Uyển Uyển đang cười dịu dàng nhưng giả tạo, rồi kéo tay áo Quách Tố Mặc.
Cậu ta biết người phụ nữ giả tạo này không dễ đối phó, chị Tiểu Mặc bị đuổi khỏi đội cũng do cô ta, lần này đừng có mà chọc giận cô ta nữa.
Quách Tố Mặc tỉnh lại từ dòng suy nghĩ, nhìn Mộc Uyển Uyển đang cười không giữ nổi sự giả tạo và nói: “Để tôi suy nghĩ thêm.”
Người mà dễ dàng bị gọi đến và đuổi đi sẽ không bao giờ được coi trọng.
Mộc Uyển Uyển còn muốn nói thêm, nhưng lúc này tiếng gầm rú bên ngoài bỗng nhiên mạnh hơn, kèm theo tiếng súng lác đác. Mọi người trong phòng đều thay đổi sắc mặt.
Phong Dực một tay đặt sau lưng, dẫn theo hai người đi đến một cửa sổ nhìn xuống.
Một vài người trong nhóm đàn ông cũng bước ra. Hai bên không biết đã bàn bạc gì.
Sau đó, họ dẫn theo khoảng chục người đi xuống lầu. Tiểu Nghiêm kéo tay áo Quách Tố Mặc, ánh mắt hỏi ý cô.
Quách Tố Mặc kéo cậu ta lại và lắc đầu. Theo động tác của Phong Dực, chắc chắn anh ta mang theo súng, còn nhóm đàn ông kia cầm rìu và dao lớn, cả hai bên đều không dễ đối phó. Trong tình huống yếu thế hiện tại, tốt nhất là tạm thời quan sát.
Khi những người kia đi xuống, tầng trên trở nên trống trải, ngay cả Mộc Uyển Uyển cũng xuống theo.
Tuy nhiên, hai nhóm đều để lại người canh giữ đồ vật, nên Quách Tố Mặc khó lòng trà trộn.
Tiếng gầm rú dưới lầu nghe như đã đến dưới chân tòa nhà, tiếng súng càng thêm dày đặc.
Quách Tố Mặc cầm lấy một cây sắt ở góc phòng, bước vài bước đến cửa sổ để kiểm tra tình hình, Tiểu Nghiêm theo sát phía sau.
Dưới lầu là một trận hỗn chiến. Một chiếc xe quân sự Hummer dính đầy máu và não của zombie đã dừng lại trước cổng, phía sau là vài chiếc xe jeep.
Xung quanh đoàn xe là những người mặc quân phục rằn ri, những dị năng đủ loại phát ra từ tay họ để đối phó với đám zombie bao vây.
Những người vừa xuống lầu do Phong Dực và một người đàn ông lực lưỡng dẫn đầu, bắt đầu chiến đấu từ cổng. Hai nhóm người dần tiến gần nhau, phá vỡ vòng vây của zombie.
Những người tham gia chiến đấu đều không tránh khỏi dính đầy máu, màu đỏ và trắng trộn lẫn, khí thế hung tợn.
Nhưng có bốn người rất nổi bật, trong đó có hai người vừa xuống lầu là Phong Dực và Mộc Uyển Uyển.
Hai người còn lại là một người đàn ông trong quân phục trước chiếc Hummer và một phụ nữ áo đỏ bên cạnh anh ta.
Bốn người này trông sạch sẽ nhất, khác biệt rõ ràng với những người xung quanh dính đầy não và máu.
Nhìn kỹ, Quách Tố Mặc thấy họ có dị năng hệ hỏa, hệ thủy, hệ lôi và hệ mộc, và đều khá mạnh, nên hiểu được lý do tại sao họ trông khác biệt.
Cảnh tượng này nhanh chóng lướt qua trong đầu Quách Tố Mặc, khiến cô cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.
Tên “Phong Dực” nghe như cô đã từng thấy ở đâu đó, nhưng lúc này cô chưa thể nhớ ra.
Một lát sau, trận chiến dưới lầu kết thúc, một nhóm người lộn xộn đi lên tầng này.
Phong Dực để những người tham gia chiến đấu đi rửa ráy nghỉ ngơi, còn anh ta thì cầm một chai nước rửa tay và mặt.
Những người lính vừa lên đã nhanh chóng chiếm giữ vị trí trung tâm của tầng này, bắt đầu nhóm lửa nấu ăn một cách trật tự.
Chờ khoảng năm phút, Phong Dực dẫn theo Mộc Uyển Uyển tiến đến trước mặt người đàn ông trong quân phục, đánh giá rồi nói: “Phong Dực.”
Đối phương cuối cùng ngẩng đầu lên, đôi mắt ẩn dưới chiếc mũ quân đội sâu thẳm khó đoán.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Nguyệtmooon
Truyện cuốn quá
1 năm
kratos01
Cám ơn nàng ạ <3
1 năm
Mynhung
Truyện hay lắm ạ
1 năm
kratos01
Cám ơn nàng rất nhiều <3
1 năm