Không để Quách Tố Mặc nghĩ nhiều, dị năng của kẻ địch đã ập đến.
Cô nhanh chóng tạo ra một tấm khiên băng để đỡ, ánh mắt lạnh lùng quét khắp nơi, đến mười người, gần như là một phần ba đội ngũ của Mộc Uyển Uyển lần này.
Bạch liên hoa thật sự xem trọng cô, bỏ ra nhiều công sức như vậy chỉ để tiêu diệt một người nhỏ bé như cô.
Liên quan đến mạng sống, Quách Tố Mặc chỉ có thể dốc hết sức mình, né tránh quả cầu lửa và đòn tấn công bất ngờ của đối phương, âm thầm sử dụng tinh thần lực để đâm kim băng vào thái dương của hai người gần nhất.
Những kẻ bao vây thấy đồng bọn bị giết một cách âm thầm, trong chốc lát có chút dè chừng, không dám tiến lên. Lúc này, cô mới có thời gian nhìn sang phía Lạn Cửu.
Lạn Cửu sau khi dễ dàng giải quyết hai người tấn công mình liền lui khỏi vòng chiến, không can thiệp.
Những kẻ bao vây Quách Tố Mặc thấy chỉ cần không chọc giận anh, anh sẽ không can thiệp vào trận chiến bên này, vì vậy họ đồng loạt bỏ qua người đang đứng dưới bóng cây.
Dù sao đội trưởng cũng chỉ nói phải giết Quách Tố Mặc là hoàn thành nhiệm vụ.
Những kẻ còn lại cùng nhau bao vây Quách Tố Mặc.
Ban đầu cô còn chiếm ưu thế, nhưng lâu dần, họ đánh với ý đồ làm tiêu hao dị năng của cô, mỗi lần chỉ có hai người lên, dần dần làm cô kiệt sức. Cả hai bên đều đã bị thương.
Quách Tố Mặc liếc nhìn Lạn Cửu đang đứng dưới bóng cây, lại nhắc nhở bản thân trong thế giới này dựa vào núi, dựa vào nước không bằng dựa vào chính mình, ai mạnh cũng không bằng mình mạnh.
Cô nhất định phải trở nên mạnh mẽ, không để ai uy hiếp hay sỉ nhục nữa.
Đây là một thế giới mạnh được yếu thua, chỉ những người mạnh mới sống sót.
Trong chớp mắt, Quách Tố Mặc liều mình giết ba người, đánh ngất một người, làm tàn phế tên cầm đầu.
Cô lau vết máu trên mặt, nhìn quanh không thấy dấu vết của hai kẻ còn lại. Nhìn xung quanh, Lạn Cửu vẫn đứng dưới bóng cây nhìn cô… nhìn phía sau cô?!
Nghĩ đến điều gì đó, mắt cô đột ngột mở to, nhưng khi vừa quay lại, bóng đen khổng lồ đã ập xuống, cô lập tức rơi vào một màn đen tối.
“Ư… ư… Quách Tố Mặc vùng vẫy cảm nhận phần thân dưới mất trọng lực và gió thổi qua đôi chân.
Cô dùng hai tay chống lại bốn bức tường của sinh vật đang dần dần co thắt và nghiến chặt, mẹ kiếp, ngay cả thực vật cũng đến bắt nạt cô zombie xui xẻo này.
Cô bị một loại thực vật biến dị nuốt chửng nửa thân trên sao… Nhìn thái độ lạnh lùng đứng nhìn của Lạn Cửu khi nãy, trông chờ anh cứu không bằng tự cứu mình.
Ôm lấy quyết tâm không thành công thì thành nhân, tay cô tụ thành lưỡi dao băng, hai tay nắm chặt đâm vào vách tường đang co thắt, đâm vào rồi rạch ra, cứ thế đâm liên tục hàng chục lần, vách tường mới rung lên mạnh mẽ rồi ‘phì’ một cái nhả cô xuống đất.
Chất lỏng màu xanh lá nhớp nháp bám đầy phần thân trên, quần áo trong thời gian ngắn ngủi đã tan thành nước, đủ thấy độ ăn mòn mạnh của chất lỏng.
Quách Tố Mặc không quan tâm, vội vàng chạy về phía Lạn Cửu đứng, trước mặt tạo ra một tấm gương nước, trong gương, cơ thể nửa trên trần truồng, chất lỏng xanh lá loang lổ xấu xí, làn da bị ăn mòn hư hại, tóc đen rối bù, vừa cầm lên một nắm đã rụng cả đống, nếu cô gãi vài cái nữa chắc sẽ thành trọc đầu mất.
Đôi tay tàn tạ của Quách Tố Mặc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xấu xí đáng sợ, đây mới là hình dáng của một zombie trong thời tận thế.
Nghe nói cơ thể zombie sau khi hư hại nếu không đạt đến cấp độ nhất định thì không thể hồi phục.
Lạn Cửu muốn dùng bài học này để nhắc nhở cô không nên chống đối và lừa dối anh sao?
Chúc mừng, có lẽ anh đã đạt được mục đích. Đặc biệt là hình ảnh nữ zombie xấu xí trong gương và người đàn ông đẹp trai, thần bí phía sau, khác biệt như trời và đất, nói cho cô biết những khát vọng vô sỉ từng chôn sâu trong lòng, đến mức chính cô cũng tự lừa dối mình, thật là nực cười.
“Tất cả sẽ hồi phục” giọng nói lạnh băng từ phía sau vang lên.
Quách Tố Mặc cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lại: “Ừ”.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Nguyệtmooon
Truyện cuốn quá
1 năm
kratos01
Cám ơn nàng ạ <3
1 năm
Mynhung
Truyện hay lắm ạ
1 năm
kratos01
Cám ơn nàng rất nhiều <3
1 năm