Danh sách chương

Ngước lên, bầu trời xám xịt, như bị nhiễm virus, toàn thế giới hiện lên một màu xám tiêu điều. Quách Tố Mặc thở dài, đây chính là tận thế.

Trong khoảnh khắc dừng lại khi xuống xe, suy nghĩ của Quách Tố Mặc chuyển nhanh như điện. 

Cô nhận ra những con zombie xung quanh chỉ lảng vảng trong vòng mười mét quanh chỗ họ, không tiến lại gần. 

Cô đã biến thành zombie bị ghét bỏ, nhưng Lan Cửu vẫn là con người sống sờ sờ, chẳng lẽ những anh em zombie đã thay đổi khẩu vị mà cô không biết sao? 

Không có con nào gào thét định cắn thịt, liệu chúng còn muốn sống cuộc sống zombie không?

Quách Tố Mặc sờ ngực trái, thầm than, ánh mắt ti hí nhìn chằm chằm Lan Cửu. Người đó quay lưng lại với cô, không biết đang điều chế gì, cô tranh thủ trừng mắt nhìn lưng anh hai cái, rồi bị hấp dẫn bởi thứ đằng sau anh.

Wow, đây có phải là công nghệ cao trong truyền thuyết không?

Một chiếc xe có thiết kế thon gọn, màu bạc sáng bóng dừng lại ở đó, chính là chiếc xe mà Quách Tố Mặc vừa bước xuống. 

Nhìn cái hình dáng này, màu sắc này, từ bên ngoài trông như một chiếc đĩa bay nhỏ, không thấy bánh xe đâu cả, chắc chắn chức năng cũng rất tuyệt vời. 

Nếu không sao lại được đại BOSS Lan Cửu đặc biệt chọn lựa. 

Chiếc xe này tràn đầy hơi thở của tương lai và khoa học viễn tưởng, khiến cô không ngừng chảy nước miếng.

Nếu sau này có thể trốn thoát cùng với chiếc xe này thì tốt biết mấy, cô thật sự rất yêu những bộ phim khoa học viễn tưởng của phương Tây.

Có lẽ ánh tận thếm thuồng của cô quá nóng bỏng, Lan Cửu quay đầu nhìn, lạnh lùng nói: “Kéo vài con zombie lại đây.”

Quách Tố Mặc ngớ người, nhìn trái nhìn phải, khi thấy đôi mày Lan Cửu nhíu lại, cô chỉ vào mình hỏi: “Tôi?” 

Nói xong lại lập tức ngậm miệng lại, cô đã nói sẽ giấu đi khả năng nói của mình mà… 

Chết tiệt, lộ rồi. 

Nhưng trước đây người này cũng biết cô có khả năng phục hồi nói chuyện, nên cô cũng không bận tâm quá nhiều về việc bị lộ.

Lan Cửu nhíu mày nhìn cô nàng ngốc nghếch không xa, rồi thao tác nhanh nhẹn lấy thuốc đã pha sẵn vào một ống tiêm lớn. 

Sau đó, anh quay lại nhìn Quách Tố Mặc, kính và ống tiêm cùng lúc lóe lên dưới ánh nắng.

Quách Tố Mặc lạnh sống lưng, không dám chậm trễ nữa, run rẩy xoa tay và kéo hai con zombie gần nhất về phía anh, miệng thầm niệm “đừng trách, đừng trách, a di đà phật.” 

Cô kéo mỗi con một tay, thực sự là “kéo” chúng về.

Vì cấp bậc của Quách Tố Mặc đã vượt xa so với mức tiến hóa của zombie trong thế giới này, nên hai con zombie bị kéo theo không kháng cự, ngoan ngoãn để cô hoàn thành nhiệm vụ. 

Tuy nhiên, cô thắc mắc tại sao Lan Cửu vốn có tinh thần lực mạnh mẽ, có thể dễ dàng điều khiển zombie, lại cần cô phải ra tay? 

Nhưng cô chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, không dám đối đầu với sức mạnh của Lan Cửu.

Sau đó là cảnh tượng: Quách Tố Mặc kéo zombie, Lan Cửu tiêm một mũi thuốc cho mỗi con zombie.

Trước khi mặt trời lặn, Lan Cửu cuối cùng cũng ngừng hoạt động này, và Quách Tố Mặc đoán rằng anh đang dùng những con zombie hoang dã làm vật thí nghiệm. 

Tuy nhiên, miễn là không nghiên cứu trên người mình, cô chỉ coi như không thấy gì.

Thang máy từ từ đi lên, Quách Tố Mặc lén nhìn bóng lưng của người đàn ông phía trước. 

Tối qua Lan Cửu lái chiếc xe khoa học viễn tưởng đó đưa cô đến tòa nhà này, tầng dưới cùng là một trong những phòng thí nghiệm bí mật của anh. 

Họ đậu xe dưới tầng hầm, bây giờ anh đưa cô ra ngoài, không biết sẽ làm gì tiếp theo.

Vì zombie không quan tâm đến họ, hai người dễ dàng đến được một con phố thương mại. 

Qua các biển hiệu của cửa hàng, Quách Tố Mặc biết đây là thành phố F, cách căn cứ Bắc Kinh không xa, nơi có đông dân cư, sau tận thế cũng có rất nhiều zombie.

Nhìn đám đông zombie trước mắt, Quách Tố Mặc im lặng, nhìn Lan Cửu đang dừng bước, không tiếng động hỏi anh định làm gì.

Lan Cửu bước sang một bên, vạt áo trắng quay một vòng đẹp mắt, khuôn mặt dưới ánh nắng sâu sắc và nhợt nhạt, đôi môi hồng nhạt thốt ra lời nói như hoa lan: “Ở đây có một tên đặc biệt, tìm nó ra.” 

Nói xong, nhìn Quách Tố Mặc đứng dưới ánh nắng, làn da nhợt nhạt pha chút xanh, đôi mày khẽ nhíu lại một chút.

Quách Tố Mặc mở miệng, cô biết anh không vô duyên vô cớ đưa mình đến đây, thì ra là muốn cô bắt zombie cho anh. 

 

Hết Chương 30:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Nguyệtmooon

    Truyện cuốn quá

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng ạ <3

  2. Cấp 1

    Mynhung

    Truyện hay lắm ạ

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng rất nhiều <3

Trả lời

You cannot copy content of this page