Danh sách chương

Càng đi xuống, tiếng nói chuyện của người khác càng rõ ràng, mùi tanh nồng nặc cũng càng đậm hơn, thậm chí còn nghe thấy tiếng gầm rú từ bên ngoài, trái tim yếu ớt của Quách Tố Mặc đã rơi vào vực sâu không thể quay lại.

Cô vừa bước đến tầng có tiếng người phát ra thì một cậu thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi chạy đến chỗ mình. 

Cô không biết cậu ta có phải là người mà cơ thể này quen biết hay không, nên không dám hành động tùy tiện để tránh bị người thông minh phát hiện ra điều gì đó và tiêu diệt cô.

Cậu thiếu niên chạy đến trước mặt cô, thở hổn hển nói: “Chị Tiểu Mặc, chị đi lâu thế, mọi người bắt đầu ăn trưa rồi, chị không về nhanh là bị họ cướp hết đấy, đi nào, chúng ta mau ăn phần của mình để tránh bị người khác dòm ngó…”

Cậu ta cũng không đợi cô trả lời, kéo tay áo cô đi về phía một nhóm người ở góc, vừa đi vừa lẩm bẩm. Dù có hơi phiền phức, nhưng Quách Tố Mặc cũng từ đó mà thu thập được chút thông tin cần thiết.

Thứ nhất, cô không cần lo lắng về tên mình nữa, vì từ lời của hai người phụ nữ và cậu thiếu niên này, cô biết cơ thể này cũng tên là Tố Mặc, chỉ cần chú ý sau này sẽ biết được họ gì.

Thứ hai, đây thực sự là một thế giới tận thế chết tiệt.

Từ cuộc trò chuyện với cậu thiếu niên, cô biết cậu thiếu niên này mọi người gọi là Tiểu Nghiêm, thế giới này đã trở nên hỗn loạn từ hơn một tháng trước do một loại virus zombie xuất hiện từ đâu không rõ, hoàn toàn phá hủy loài người.

Bây giờ bên ngoài rất hỗn loạn, có những con zombie trong truyền thuyết Nguy Cơ Sinh Hóa đang săn lùng những người còn sống, và trong số những người sống sót, những ai may mắn thì kích hoạt được tiềm năng trở thành dị năng giả, những ai không may thì bị biến thành zombie và ăn thịt người khác.

Với những người bình thường, hiện tại do số lượng dị năng giả còn ít nên họ vẫn còn được sống một thời gian, nhưng Quách Tố Mặc đoán rằng, khi số lượng dị năng giả công khai và ngày càng nhiều, địa vị của người bình thường sẽ ngày càng thấp đi.

Chỉ vì, quy luật chọn lọc tự nhiên, kẻ thích nghi sẽ tồn tại, quy luật này ở đâu cũng áp dụng được.

Hiện tại cô đang bị Tiểu Nghiêm kéo đến một góc, nơi đây tập trung toàn những người già yếu, phụ nữ và trẻ em. Mọi người đều cẩn thận gặm từng miếng bánh mì nhỏ và truyền nhau một chai nước uống.

“Chị Tố Mặc, uống đi.”

Tiểu Nghiêm đưa chai nước khoáng vừa đến lượt cho cô, liếm đôi môi khô nứt của mình, cười nhắc cô uống nhanh, trong khi vài đứa trẻ chưa được uống nước khác đang nhìn chằm chằm vào chai nước trong tay cậu.

Quách Tố Mặc cười nhẹ, đặt tay lên mái tóc xù của cậu thiếu niên xoa xoa, giọng dịu dàng: “Tiểu Nghiêm uống đi, chị trên lầu đã uống rồi, mau uống đi.”

Tiểu Nghiêm nghi ngờ nhìn cô, thấy đôi môi cô ẩm ướt, so với trước khi lên lầu thì đỡ tái nhợt hơn nhiều, liền tin lời cô nói. 

Sau đó, cậu ta bảo vệ chai nước khoáng và uống một ngụm lớn, rồi nhanh chóng bị đứa trẻ khác cướp lấy.

Nhìn cảnh này, Quách Tố Mặc cảm thấy tội lỗi vì trước đó cô đã tắm nước ấm trên lầu, nhưng nhìn tình hình này, nhóm người ở góc này rõ ràng không thể tự do đi lại, nên ngay cả việc lén lên lầu tìm thức ăn và nước uống cũng không thể.

Cô đơn giản ăn miếng bánh mì khô mà Tiểu Nghiêm đưa, rồi cùng Tiểu Nghiêm co ro ở góc tường như những người khác, trong thời gian đó nói chuyện với vài đứa trẻ xung quanh, cô biết tình hình còn tệ hơn những gì mình đoán.

Đây là thành phố N, nguyên chủ của cô là một sinh viên đại học ở đây. Khi thời kỳ tận thế bắt đầu, cô ấy đã trốn trong ký túc xá hơn nửa tháng. 

Cuối cùng, khi thực phẩm cạn kiệt, cô ấy cùng bạn học quyết định lao ra ngoài, và tình cờ gặp những người bạn cùng trường cũng đang chạy trốn. Sau đó, họ cùng nhau chạy đến trung tâm thương mại này.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Nguyệtmooon

    Truyện cuốn quá

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng ạ <3

  2. Cấp 1

    Mynhung

    Truyện hay lắm ạ

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng rất nhiều <3

Trả lời

You cannot copy content of this page