Ngoại truyện kết thúc ở đó, để lại cho độc giả một đống thắc mắc, nâng cao đáng kể chất lượng của nguyên tác, và nhận được hàng nghìn bình luận sôi nổi.
Lúc đó, Quách Tố Mặc còn tưởng rằng đó chỉ là một nhân vật mà tác giả thêm vào để tăng độ hot, không ngờ lại thật sự tồn tại, còn khiến cô gặp phải…
Có thể tạo ra tận thế và hủy diệt loài người chắc chắn là công việc của boss thần kinh ẩn giấu phía sau!
Một con zombie nhỏ bé bị rơi vào tay đại boss, làm sao mà sống sót đây?
Quách Tố Mặc đã dự đoán con đường thoát thân của mình ngày càng xa vời…
Trong khi cô đang lo lắng trong lòng, người đàn ông trong phòng nhỏ cười gian tà, ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt đầy vẻ âm trầm.
Phòng nhỏ không bật đèn, chỉ có bóng tối bao phủ. Người đàn ông cao gầy mặc áo blouse trắng cúi người, hai tay chống lên mặt bàn bạc, màn hình ở giữa bàn lóe lên ánh sáng.
Trên màn hình là hình ảnh do robot ở góc phòng giám sát, cho thấy một con zombie đang lén lút di chuyển đến bồn rửa, móng tay dài màu đen lướt qua các ống nghiệm, nhanh chóng lấy một chai thủy tinh, rồi trộm vài thứ bỏ vào túi.
Sau đó, zombie trong hình còn ngây thơ làm mặt quỷ với robot, thật là… không biết sống chết!
Hình ảnh phát đến cảnh nữ zombie quay lại ống trụ kính, rồi ra ngoài lắc lắc zombie nam bên cạnh, sau đó nhanh chóng quay về chỗ cũ, không giống chút nào với hành động cứng đờ của zombie cấp thấp.
Rất tốt! Lan Cửu nắm chặt tay, tiếng xương khớp kêu răng rắc, cuối cùng cũng có một con khác biệt, anh đã chờ đợi rất lâu rồi.
Thế giới này quá nhàm chán, có chút trò vui thì sao nào?
Tận thế bắt đầu hơn một tháng, quân đội đã thiết lập các căn cứ cho người sống sót ở khắp nơi, trong đó vững chắc nhất đương nhiên là căn cứ Bắc Đô, đại diện cho hy vọng của loài người.
Dù sao, nó từng là trung tâm chính trị, kinh tế và văn hóa của Thiên Triều, chỉ cần nó còn tồn tại, hy vọng sống sót của nhân dân vẫn còn.
Trên một tuyến đường hướng về căn cứ Bắc Đô, một đoàn xe đang chậm rãi tiến về phía trước.
Lúc chạng vạng, đoàn xe dừng lại, một nhóm người xuống xe, chính là nhóm người Âu Dương Thanh Việt, những người đã thoát khỏi cuộc tấn công của đám zombie.
Âu Dương Thanh Việt vừa xuống xe đã mang theo dao quân sự tiến vào một căn nhà nhỏ phía trước.
Nhan Hoa Nồng bước xuống xe sau đó nói với các thành viên trong đội: “Trời đã tối, xuống xe sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.”
Sau khi chị ta nói xong, quân nhân trong đoàn xe bắt đầu làm việc có hệ thống, dọn dẹp zombie, sắp xếp chỗ nghỉ và nấu ăn, không để ý đến đội của Phong Dực và Mộc Uyển Uyển đi theo phía sau.
Phong Dực bước tới và nói với Nhan Hoa Nồng: “Cô Nhan, tôi thấy trời có vẻ không tốt, để đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra trong đêm, hai đội chúng ta nên ở chung một chỗ thì tốt hơn, cô thấy sao?”
Nhan Hoa Nồng liếc nhìn anh ta, qua khóe mắt chị ta quan sát Mộc Uyển Uyển, người được bao quanh bởi một nhóm sinh viên đại học không xa.
Với tính cách rắc rối của Mộc Uyển Uyển, khả năng xảy ra sự cố vào ban đêm là rất lớn.
Nếu chuyện xảy ra ở gần đó làm liên lụy đến đội của họ thì không kịp trở tay, thà để nguồn gốc rắc rối bên cạnh để phòng ngừa còn hơn.
Tuy nhiên, nguy hiểm cũng đồng nghĩa với cơ hội, nếu có cơ hội, chị ta nhất định sẽ cướp lấy những thứ tốt của Mộc Uyển Uyển, xem cô ta còn có thể giả vờ thuần khiết để quyến rũ đàn ông nữa hay không.
Nghĩ đến kiếp trước bị hãm hại thảm thương, đôi mắt phượng của Nhan Hoa Nồng trở nên đen hơn, chị ta nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, sau đó đi theo Âu Dương Thanh Việt đã vào trong khu nhà để dọn dẹp zombie.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Nguyệtmooon
Truyện cuốn quá
1 năm
kratos01
Cám ơn nàng ạ <3
1 năm
Mynhung
Truyện hay lắm ạ
1 năm
kratos01
Cám ơn nàng rất nhiều <3
1 năm