Quách Tố Mặc: “?”
Cửa mở, tiếng bước chân vang lên ngày càng gần, bóng dáng của một thiếu niên dần hiện rõ.
“Chị Tiểu Mặc, cuối cùng chị cũng về rồi.” Người đến vui mừng hiện rõ trên gương mặt, sau đó như nhớ ra điều gì, cậu ta cúi người trang trọng chào Quách Tố Mặc.
Là Tiểu Binh, người mà đã lâu không gặp.
Quách Tố Mặc thấy cậu ta cũng rất vui.
Khi để cậu ta tự rời đi, cô ta cũng muốn cho cậu một cơ hội sống.
Cô không hề kỳ vọng rằng cậu ra có thể tìm được Lan Cửu để báo tin, bởi cô biết rằng dù không nhận được tin báo, Lan Cửu vẫn sẽ biết cô ở đâu.
Nhưng không ngờ cậu ta thực sự đã tìm đến đây và chờ đợi cô trở về.
Có lẽ cậu ta cũng đang chờ đợi Tiểu Nghiêm, người đã trở thành zombie—vị đội trưởng của mình, anh Nghiêm.
Tình nghĩa này, trong thế giới đầy mưu mô và toan tính, thực sự rất đáng quý.
Cô định nói điều gì đó, nhưng khi mở miệng, câu hỏi đầu tiên lại là vấn đề mà cậu ta quan tâm nhất: “Em đã gặp Tiểu Nghiêm chưa?”
“Tiến sĩ đã đưa em đi xem rồi.” Thiếu niên cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe.
Quách Tố Mặc quay sang nhìn Lan Cửu.
Lan Cửu ngồi xuống bên cạnh Quách Tố Mặc trên một tấm chiếu, thoải mái nói: “Em không muốn có một người thân cận để chăm sóc cho cậu ta sao… Điều này rất có lợi. Người này trước đây luôn ở bên cạnh Tiểu Nghiêm, vừa rồi cũng đã gặp cậu ta. Nếu Tiểu zombie thật sự còn nhớ được người thân thiết, thì cậu ấy sẽ phù hợp hơn em.”
Quách Tố Mặc gật đầu đồng tình, hơn nữa, bây giờ cô đã mang thai, không thể chăm sóc cho Tiểu Nghiêm như trước.
Ở phía xa, thiếu niên nghe thấy ba chữ “Tiểu zombie” thì trong mắt lóe lên một nỗi đau đớn sâu sắc.
“Tiểu Nghiêm vẫn chưa tỉnh lại sao?”
Tiểu Nghiêm zombie đã ở trong trạng thái ngủ mê kể từ khi bị Ngũ Sắc thả ra.
“Tiến sĩ nói, anh Nghiêm đang trong quá trình nâng cấp, khi đến thời điểm, anh ấy sẽ tự tỉnh lại và sẽ tốt hơn trước. Có khi còn không cắn người nữa.” Tiểu Binh đáp lời Quách Tố Mặc, đồng thời anh mắt cậu ta nhìn Lan Cửu đầy kính nể.
Quách Tố Mặc không khỏi ngạc nhiên, dựa vào Lan Cửu và ngước lên hỏi anh: “Thật sao?”
Lan Cửu đáp: “Tất nhiên, anh còn thêm một chút vào quá trình đó, chỉ có thể tốt hơn, không thể tệ hơn.”
Nghe vậy, Tiểu Binh mừng rỡ ra mặt.
Quách Tố Mặc hơi lúng túng, không ngờ rằng sau khi bị Ngũ Sắc đóng gói,
Tiểu Nghiêm zombie lại có thể gặp được cơ hội tốt như vậy. Có lẽ cô nên suy nghĩ xem có nên để Ngũ Sắc xử lý thêm vài lần nữa không, biết đâu lại nâng cấp thêm…
“Nghĩ gì vậy?” Lan Cửu dùng ngón tay bật nhẹ lên trán cô.
Quách Tố Mặc lập tức dừng lại những ý nghĩ đang chạy lung tung, rồi quay đầu hơi do dự hỏi Tiểu Binh: “Em có biết rằng Tiểu Nghiêm là vua của zombie tương lai không?”
Tiểu Binh đau lòng gật đầu, cam đoan: “Sách có nói, bản tính con người khi mới sinh ra là thiện lương. Nếu anh Nghiêm tỉnh lại như một tờ giấy trắng, em sẽ dẫn anh ấy tránh xa con người. Nếu anh ấy còn nhớ, với lòng nhân hậu của mình, anh Nghiêm sẽ không muốn tiêu diệt loài người.”
Trên đường đến đây, cậu ta đã suy nghĩ rất kỹ. Mặc dù anh Nghiêm đã bị biến thành zombie do sự áp bức của loài người, nhưng nếu anh ấy còn nhớ và có cậu ta ở bên, anh ấy sẽ chỉ trả thù những kẻ đã hại mình, chứ không làm hại người vô tội.
Nhưng cậu ta cũng hiểu rằng, việc phục hồi ký ức cho một zombie chẳng khác gì chuyện viễn tưởng, đó chỉ là ước mơ xa vời của mình.
Cậu ta chỉ muốn sống yên ổn bên cạnh anh Nghiêm đã được Tiến sĩ cải thiện.
Là người từng biến từ con người thành zombie, Quách Tố Mặc có thể phần nào hiểu được suy nghĩ của Tiểu Binh lúc này.
Nhưng cô vẫn nghiêm túc hỏi: “Nếu em chọn đi theo cậu ấy, em sẽ mất đi người thân, bạn bè, xa rời con người, và cả ngày chỉ sống cùng cậu ấy, phải chăm sóc cậu ấy. Nếu như vậy, em vẫn sẽ làm sao?”
Thiếu niên bướng bỉnh ngẩng đầu: “Em không bao giờ bỏ rơi bạn bè!”
“Không hối hận?”
“Không hối hận!”
Quách Tố Mặc mỉm cười: “Được, nếu em đã kiên quyết như vậy, thì để chị nói cho em biết.”
“Chị cũng từng là một zombie, giống như cậu ấy.”
Tiểu Binh không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào.
Người mà cậu ta luôn coi như một chị gái, đột nhiên nói với mình rằng cô ấy thực ra là một zombie?!
Cậu ta cảm thấy đầu óc quay cuồng, không biết mình có nghe nhầm không, hay thế giới này trở nên huyền ảo quá rồi?
Quách Tố Mặc kể lại câu chuyện của mình một cách ngắn gọn. Sau khi nghe xong, thiếu niên trước mặt cô ngây người trong chốc lát, rồi bất ngờ vui mừng đến mức quỳ phịch xuống trước mặt Lan Cửu.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Nguyệtmooon
Truyện cuốn quá
1 năm
kratos01
Cám ơn nàng ạ <3
1 năm
Mynhung
Truyện hay lắm ạ
1 năm
kratos01
Cám ơn nàng rất nhiều <3
1 năm