Danh sách chương

Trời ạ, khi nào mà mày, một bông hoa, học cách niệm kinh như Đường Tăng vậy?

Quách Tố Mặc từng bước tiến về phía người đàn ông đang trên bờ vực sụp đổ tinh thần, nhếch môi nói: “Đã hỏi mày mà không trả lời, vậy thì để mày thực hiện giá trị cuối cùng của mình đi.”

Những người bên ngoài thấy Quách Tố Mặc vẫn có thể đứng dậy, còn đang dần tiến gần đến đồng nghiệp bên trong, mà đồng nghiệp ấy không biết vì sao lại đứng im không động đậy.

Quách Tố Mặc thực sự không thể chịu nổi sự lải nhải của Ngũ Sắc, cô túm nó xuống và ném nó xuống đất: “Đừng có lải nhải nữa, tự đi kiếm đồ ăn mà ăn.”

Người đàn ông trước mặt bị tiếng động này đánh thức, hắn ta siết chặt lấy dụng cụ lấy máu, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi, cổ họng khó khăn nuốt xuống. 

Hắn ta nghĩ rằng dù nữ zombie này có mạnh đến đâu thì cũng đã hít phải làn khói phát ra, chắc chắn không thể làm gì hắn được.

Người đàn ông dồn hết sức muốn lao đến trước mặt Quách Tố Mặc để lấy máu, nhưng vừa nghe thấy những tiếng kêu kinh hoàng từ đồng đội qua tai nghe, hắn ta liền rơi vào bóng tối, sau đó cơn đau dữ dội ập đến, rồi hoàn toàn mất đi ý thức.

Quách Tố Mặc nhếch miệng, chứng kiến cảnh tượng kỳ dị khiến những người mặc áo khoác trắng bên ngoài kinh hãi: đột nhiên xuất hiện một bông hoa lớn ngũ sắc, từ phía sau người đàn ông, trung tâm của bông hoa há ra một cái miệng đầy răng sắc nhọn và “chụt” một phát nuốt chửng hắn…

Bông hoa lớn còn giống như người, dùng hai chiếc lá đỡ lấy hoa, cái bông tròn trĩnh, giống như đang nhấm nháp thức ăn một cách chậm rãi.

“Thật là khó ăn! Phì—” Ngũ Sắc ăn xong còn chê bai như vậy.

Một vũng chất lỏng màu xanh lá bị nó phun ra sàn, kèm theo tiếng “xèo xèo”, sàn nhà vốn cứng cáp liền bị ăn mòn thành một cái hố… cái hố…

Quách Tố Mặc đỡ trán đầy bất lực, trách mắng: “Mày có thể xuất hiện đàng hoàng một chút không? Có thể lịch sự một chút được không? Tao chưa từng dạy này không được phun bậy khắp nơi sao? Mày có biết nếu bị quản lý đô thị bắt gặp sẽ bị phạt không?”

Ngũ Sắc ngây thơ đáp: “Đây đâu phải là đường phố, là nhà tù mà, ai quản chuyện này chứ? Ai? Lôi ra đây, tôi nuốt hắn luôn!”

Hai kẻ ngốc kia vẫn đang luyên thuyên, mấy người mặc áo khoác trắng bên ngoài nhìn trừng trừng, gần như không thể chịu đựng nổi nữa, nhưng điều khiến họ sốc hơn vẫn còn ở phía sau.

Khói xanh nhạt trong phòng dần dần tan đi, không khí trở lại bình thường, còn chất lỏng màu xanh đậm trên sàn thì trở nên rực rỡ hơn.

“Ồ~ hết rồi” Ngũ Sắc lắc lắc cái bông.

Lúc này, Quách Tố Mặc cũng nhận ra điều khác lạ, cô ngạc nhiên: “Chuyện gì xảy ra vậy? Bị hấp thụ rồi sao?” 

Mặc dù thứ này không ảnh hưởng đến thể chất của cô, nhưng trước đây khi được phóng ra phải mất rất lâu mới tan hết, sao lần này lại nhanh như vậy.

Những người mặc áo khoác trắng bên ngoài, luôn ghi chép và quan sát, khi thấy Ngũ Sắc xuất hiện, trong mắt họ lóe lên sự phấn khích và tham lam, tất cả đều lấy máy ghi âm, máy ảnh và máy tính ra để ghi lại loài thực vật đột biến giống con người này.

Nhưng khi thấy những gì xảy ra tiếp theo, họ bắt đầu hoảng loạn.

Nếu khói xanh nhạt không có tác dụng với con zombie có dị năng này, thì liệu họ có còn kiểm soát được nó không? Nếu nó thoát ra ngoài, liệu nơi này có chịu nổi hậu quả không?

Trong lòng họ đã lờ mờ dự đoán, lần này viện trưởng đã chọc phải thứ không nên chọc, và cuộc khủng hoảng của viện nghiên cứu sắp ập đến.

Không khí hào hứng bàn luận vừa rồi bỗng chốc đông cứng lại, một người trẻ tuổi mặc áo khoác trắng ôm chặt chiếc máy tính xách tay bị hỏng, sợ hãi nói: “Đã bảo không được động vào đồ của anh Cửu, dạo này viện trưởng bị sao thế?… Giờ chúng ta phải làm sao? Có nên báo cho viện trưởng không?”

Không ai trả lời anh ta.

Sau một lúc lặng thinh, người đứng đầu bước nhanh đến bức tường kính và nhấn nút lệnh phóng khói xanh, với hành động của anh ta, căn phòng phía sau bức tường kính lập tức bị khói xanh bao trùm.

Ngũ Sắc ngẩng đầu nhìn: “Ha, bọn họ lại bắt đầu phóng khói rồi.”

Quách Tố Mặc chế nhạo nhìn nó nói: “Mặc dù không độc chết được, nhưng nếu không muốn bị nghẹt thở thì tốt nhất là xử lý đi, Ngũ Sắc, mày thấy sao?” Có vẻ như cái thứ này có thể đối phó với loại khí này.

Ngũ Sắc vẫy lá: “Khụ, tôi sẽ thử, nếu không sớm muộn gì tôi cũng bị nghẹt thở.”

Quách Tố Mặc: “…”

Thở dài, Quách Tố Mặc bước đến bức tường kính, phun một lớp sương mỏng lên đó, rồi dùng ngón tay viết: Đừng phóng nữa, không độc chết được nhưng cũng nghẹt chết đấy, mấy người lãng phí thế Kỳ Phong có đồng ý không?

Mấy người mặc áo khoác trắng hóa đá, sau một lúc liền tản ra như ong vỡ tổ, chạy còn nhanh hơn thỏ.

 

Hết Chương 140:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Nguyệtmooon

    Truyện cuốn quá

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng ạ <3

  2. Cấp 1

    Mynhung

    Truyện hay lắm ạ

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng rất nhiều <3

Trả lời

You cannot copy content of this page