Danh sách chương

“Còn lễ tang của giáo sư thì sao? Có nên thông báo cho anh Cửu không…” Một người khác mặc áo blouse trắng hỏi, nhưng chưa kịp nói hết câu, cơ thể đã ngã gục xuống đất.

Kỳ Phong lắc nhẹ ống tiêm, nhìn người nằm trên sàn với vẻ kỳ quái, rồi ra lệnh cho hai người đàn ông mặc đồ đen bước ra từ bóng tối: “Đưa hắn cùng với thi thể của lão già kia vào danh sách vật thí nghiệm. Đóng góp cho khoa học là điều mà giáo sư và gã này hằng mong muốn.”

“Vâng.” Hai người đàn ông mặc đồ đen không tiếng động kéo người đàn ông đang nằm bất tỉnh ra ngoài.

Những người còn lại trong phòng thí nghiệm im lặng, ánh mắt đầy lo sợ.

Quách Tố Mặc đập mạnh vào bức tường kính, tận mắt chứng kiến cảnh Kỳ Phong tàn nhẫn giết người, bên ngoài cô vẫn tiếp tục thể hiện sự giận dữ, nhưng trong lòng thì không khỏi kinh ngạc.

Người này thật sự là Kỳ Phong sao?

Khi cô mới đến phòng thí nghiệm, cô đã gặp hắn ta, lúc đó hắn ta trông như một người tử tế, ôn hòa như ngọc. Điều gì đã xảy ra trong phòng thí nghiệm khiến hắn ra trở nên như vậy?

Lan Cửu có biết tình hình ở đây không? Vương Ninh có còn an toàn không?

Một loạt câu hỏi liên tục quay cuồng trong đầu Quách Tố Mặc.

Đôi mắt của Kỳ Phong lóe lên ánh đỏ, khuôn mặt hắn ta pha trộn giữa sự điên loạn và tàn nhẫn.

 Hắn ta áp tay lên lớp kính, như thể muốn vuốt ve gương mặt của Quách Tố Mặc từ xa, miệng lẩm bẩm: “Thật hoàn hảo, một mẫu vật hoàn hảo… nhưng có điều là tính cách hơi bạo lực. Phun khí gây mê đi.”

Hắn ta nói câu này với trợ lý bên cạnh, trợ lý không dám cãi lại, lập tức điều khiển máy móc bên cạnh bức tường kính.

Kỳ Phong vẫn tiếp tục thì thầm: “Đừng lo lắng, tao sẽ làm cho mày trở nên hoàn hảo hơn cả Lan Cửu, ha ha ha…”

Tiếng cười thấp và đầy quái dị của hắn ta khiến Quách Tố Mặc đang sử dụng tinh thần lực để lắng nghe mọi thứ, nổi da gà khắp người.

Ngay lúc đó, từ bốn góc trần nhà trong phòng, một làn khói xanh nhạt bắt đầu lan ra, chỉ trong chốc lát đã bao phủ toàn bộ không gian trong phòng.

Quách Tố Mặc đứng trong làn khói, lắc đầu vài cái, lảo đảo bước đi vài bước, rồi dựa vào tường từ từ ngồi bệt xuống đất.

“Trước tiên hãy mài mòn tính cách của nó, buổi tối chuẩn bị thu thập mẫu máu.” Sau khi sắp xếp công việc, Kỳ Phong dẫn các nhân viên mặc áo blouse trắng rời đi.

Có lẽ vì tin tưởng vào sự an toàn của môi trường kín đáo nơi đây, họ nghĩ rằng Quách Tố Mặc đang bị xem như một zombie, sẽ không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của họ, nên không để lại ai trông coi.

Chờ mọi người đi hết, Quách Tố Mặc mở mắt, đứng dậy vận động tay chân một chút, rồi lần mò lấy ra chiếc vòng tay tưởng chừng như không đáng chú ý. Cô bấm vào một trong những nút nhỏ trên đó.

Tất nhiên, trước khi làm tất cả điều này, cô đã dùng sức mạnh tinh thần để can thiệp vào hệ thống giám sát. 

Với những kinh nghiệm từng chiến đấu trí với trí não nhân tạo trên tàu “Ảnh Ảo”, việc không để cho kẻ phía sau thấy được những hành động nhỏ của cô là việc dễ dàng.

Sau nửa ngày, người nhận tín hiệu cuối cùng cũng đã đến.

Quách Tố Mặc đứng sau lớp kính, nhìn thẳng vào người vừa đến, báo hiệu rằng cô có thể nhìn thấy anh ta.

Người đó tháo mũ áo xuống, rõ ràng là chàng trai trẻ Vương Ninh.

Anh ta lấy ra một chiếc máy tính bảng, nhập vài dòng chữ: “Sao cô lại ở đây? Bị bọn họ bắt rồi à?”

Trước đó, Vương Ninh nhận được tín hiệu từ Lan Cửu, vốn dĩ vui mừng vì tưởng Lan Cửu đã trở về, nhưng khi lần theo tín hiệu đến đây, anh ta phát hiện ra nữ zombie thuộc về anh Cửu đang bị nhốt bên trong.

Quách Tố Mặc liếc qua chiếc máy tính bảng mang nhãn hiệu “Lan Cửu” trong tay anh ta, rồi gật đầu.

Sau đó, Vương Ninh kinh ngạc nhìn vào màn hình khi một dòng chữ dần hiện lên: “Giúp tôi một việc, đi tìm một zombie tên Tiểu Nghiêm, dẫn nó đến chỗ chúng ta đã ăn lần trước.”

Vương Ninh sau phút choáng váng thì cảm thấy lúng túng. Ban đầu, anh ta còn lo lắng không biết làm cách nào thông báo cho anh Cửu và bảo vệ cô khỏi bị tổn thương.

Giờ thì sao? Cô ấy có khả năng tự bảo vệ mình quá đỉnh. Thôi, anh ta chỉ cần làm tròn vai trò hậu cần là được. 

Tuy nhiên, việc thông báo cho anh Cửu vẫn phải nhanh chóng, gần đây viện trưởng viện nghiên cứu bỗng nhiên trở nên rất khác lạ, không biết sẽ bày ra trò gì.

Vì vậy, anh ta lại viết thêm: “Được rồi, tôi sẽ đi kiểm tra các mẫu thí nghiệm xem có zombie nào tên đó không, nhưng chỉ có tên không thôi thì e rằng tìm sẽ rất khó.”

 

Hết Chương 138:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Nguyệtmooon

    Truyện cuốn quá

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng ạ <3

  2. Cấp 1

    Mynhung

    Truyện hay lắm ạ

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng rất nhiều <3

Trả lời

You cannot copy content of this page