Quách Tố Mặc nhìn chằm chằm, thu lại gương nước, ánh mắt lảng tránh, chuyển chủ đề hỏi anh: “Đã kiểm tra được họ dùng loại thuốc gì chưa?”
Cô vẫn không sử dụng được dị năng, mỗi lần cố gắng kích hoạt đều cảm thấy dị năng rõ ràng dồi dào nhưng lại không có sức mạnh tiếp theo.
Lan Cửu nhíu mày, trầm giọng nói: “Loại thuốc này là do anh nghiên cứu sau thời kỳ tận thế, nhưng sau khi thí nghiệm xong thì anh đã phong tỏa nó, không thể nào xuất hiện ở căn cứ Kinh Đô.”
Quách Tố Mặc ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, vậy nghĩa là loại thuốc này cuối cùng lại được sử dụng trên người cô? Nếu là do anh nghiên cứu, chắc chắn có cách giải quyết đúng không.
Lan Cửu cúi đầu nhìn cô, trả lời câu hỏi của cô: “Đúng vậy, có thể giải được, nhưng cần phải đợi ba ngày. Còn hai ngày nữa em sẽ phải tiêm một loại thuốc khác, rồi dị năng sẽ hồi phục.”
Quách Tố Mặc thở phào nhẹ nhõm, phân tích: “Có phải nghiên cứu của anh bị trộm từ phòng thí nghiệm ngầm nên thuốc mới bị tuồn ra ngoài?”
“Có khả năng này, hơn nữa phòng thí nghiệm của căn cứ Kinh Đô và các phòng thí nghiệm ngầm luôn có liên hệ với nhau.” Lan Cửu trả lời, tay đặt lên eo cô, hơi mất tập trung.
Loại thuốc này nếu lưu thông trên thị trường, thì những người có dị năng sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn.
Cảm giác bị kiểm soát dù có sức mạnh cũng rất tồi tệ, Quách Tố Mặc không muốn trải nghiệm cảm giác đó một lần nữa.
“Có thể nào làm cho em không bị loại thuốc này chế ngự trong tương lai không?”
Lan Cửu chống cằm lên vai cô, gật đầu: “Anh đã chuẩn bị sẵn một loại dung dịch miễn dịch, sau khi tiêm, dị năng của em sẽ không bị bất kỳ loại thuốc hay người nào phong bế nữa.” Tất nhiên, trừ anh ra.
Lan Cửu nói xong liền bế Quách Tố Mặc đến cái bàn nhỏ bên cạnh tường, để cô ngồi lên đó, còn anh đứng giữa hai chân cô, buông tay để lấy ống tiêm và lọ dung dịch.
Bàn nhỏ hẹp, Quách Tố Mặc chỉ ngồi được một phần ba, khi Lan Cửu thả tay ra, cô có xu hướng trượt xuống, đôi chân dài mảnh mai của cô theo phản xạ quấn quanh eo thon của anh, hai tay chống lên mặt bàn phía sau.
Quách Tố Mặc đỏ mặt: “…” Thật là xấu hổ…
“Á!” Đau đớn từ mũi tiêm làm mọi thứ mờ ám tan biến, Quách Tố Mặc nhăn mặt, bụng dạ rủa thầm: Sao không nói một tiếng trước, đâm cái là tiêm ngay vào thịt, đau quá!
Dung dịch màu xanh lam từ từ được tiêm vào mạch máu, cả vai cô như tê dại.
Quá trình này kéo dài gần mười phút, dù cô mặc quần, nhưng phần giữa vẫn bị khóa thắt lưng của anh chèn ép lạnh lẽo, còn nhiệt độ nóng ấm từ người anh không thể bỏ qua, làm da cô nóng lên.
Thật là một cảm giác trái ngược giữa nóng và lạnh.
“Xong chưa?” Quách Tố Mặc ước tính mặt mình bây giờ có thể đỏ như một quả cà chua.
Lan Cửu không trả lời, nhanh chóng rút kim tiêm ra, nhưng tay kia đột ngột đỡ lưng cô, giọng khàn khàn bên tai: “Đừng cử động, còn một mũi nữa.”
“…” Quách Tố Mặc muốn khóc.
Có thể làm nhanh chút không? Dày vò thế này cô không thể chịu nổi nữa…
Nhưng Lan Cửu như dội một gáo nước lạnh: “Năng lực của em còn yếu quá, mũi vừa rồi là dung dịch miễn dịch, mũi này là thuốc tăng cường.” Một mũi tiêm nữa đâm xuống, giờ thì cô đã tê liệt không cảm thấy đau nữa.
Quách Tố Mặc thật muốn hỏi Lan Cửu, có phải anh lại coi cô như chuột bạch, nếu có thuốc tăng cường sao không cho cô dùng trước.
Lan Cửu rút kim tiêm ra, dùng bông khử trùng ấn lên vết thương, liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Trước đây mỗi lần tiêm thuốc em đều trông như sắp chết, hơn nữa, điều kiện cơ thể không đủ thì tỉ lệ bị phản ứng phụ rất cao.”
Quách Tố Mặc ngước nhìn cằm anh, đây coi như giải thích cho mình? Cô nhận ra tai Lan Cửu hơi ửng đỏ, bèn cười lén.
Đột nhiên, cằm cô bị bàn tay dài mạnh mẽ nắm lấy, khuôn mặt cô bị nâng lên, bàn tay trên lưng cũng ấn vào phía trong.
Quách Tố Mặc đang cười trộm, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm bị Lan Cửu bắt gặp, nhất thời ngẩn người nhìn khuôn mặt điển trai ngày càng gần…
Lan Cửu tiến gần Quách Tố Mặc, cẩn thận nhìn vào màu sắc của đồng tử cô, sau khi kiểm tra thấy bình thường, anh thấy khuôn mặt ngơ ngác của cô, vẻ nghiêm túc đột nhiên tan biến, anh mỉm cười hỏi: “Em nghĩ… anh định hôn em sao?”
Quách Tố Mặc bị nghẹn lời, trong giây lát mặt bốc khói vì xấu hổ.
Cô trợn mắt nhìn anh, có chút tức giận vì xấu hổ: “Anh… ưm” Đôi môi hồng hào đã bị phong kín.
Quách Tố Mặc cuộn tròn trong chiếc giường duy nhất, trong chăn, cô không dám ló mặt ra ngoài.
Bị nam thần quyến rũ thế này, thật xấu hổ quá…
Dù chỉ là một cái hôn rồi Lan đại nhân đặt cô lên giường và chui vào chăn nghỉ ngơi, mặc dù thủ phạm sau đó rời đi không biết đi đâu, nhưng cô vẫn cảm thấy mình bị ức hiếp.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Nguyệtmooon
Truyện cuốn quá
1 năm
kratos01
Cám ơn nàng ạ <3
1 năm
Mynhung
Truyện hay lắm ạ
1 năm
kratos01
Cám ơn nàng rất nhiều <3
1 năm